Vê Những Lời Tuyên Bố Cuả Ông Đại Sứ Kiều Vận Michael Marine

 

cái hợp pháp & cái chánh đáng

 

 

NGUYỄN VĂN CHỨC

 

 

 

 

 

Ngày thứ Năm 27/10/ 2005 , ông Michael Marine, đại sứ Mỹ tại Việt Nam, đă đến thuyết tŕnh tại một truờng đại học ở California. Khi đề cập đến lá cờ đỏ sao vàng của Việt Cộng và lá cờ vàng ba sọc của Nguời Việt Tỵ Nạn, ông tuyên bố: chính sách của Mỹ là công nhận chế độ VC và lá cờ đỏ sao vàng, chứ không công nhận lá cờ vàng ba sọc của Người Việt Tỵ Nạn.

Thật ra, đại sứ Marine chỉ nhắc lại một điều mà ai cũng biết. Vấn đề đặt ra: tại sao ông phải nhắc lại?

Có nhiều giả thuyết.

Ộng muốn tạ lỗi với Việt Cộng, đồng thời tạ lỗi với những tổ chức tay sai của Việt Cộng tại hải ngoại.

Ông đă nh́n thấy sự thật. Sự thật đó, là: cái đuợc coi là hợp pháp không nhất thiết phải đuợc coi là chánh đáng, đôi khi c̣n đối nghịch. Cuộc tiếp đón mà TT Bush và Người Việt Ty Nạn dành cho Phan văn Khải tại Mỹ hồi tháng 6/2005 vưà qua, đă nói lên sự thật đó.

 

*

 

C̣n một sự thậr khác nữa.

Cho đến nay, tại Mỹ, đă có 9 tiểu bang, 5 quận hạt và 74 thành phố lớn công nhận lá cờ vàng ba sọc của Người Việt Tỵ Nạn là biểu tượng chánh thức và chánh đáng cuả Người Việt Tỵ Nạn . Ngoài ra, hai thành phố lớn của tiểu bang California (Westminster và Garden Grove) c̣n ra nghi quyết (nghị quyết ngày 29/5/2004) nghiêm cấm các viên chức chính phủ hoặc phái đoàn VC tự do lai văng.

Tại sao lại có hiện tượng này?

Câu trả lời nằm trong cái triết lư chính trị liên quan đến sự khác biệt giữa cái hợp pháp (the legal) và cái chánh đáng (the legitimate).

 

*

 

Chúng ta đă từng nghe nói về cái tổ chức mang danh Liên Hiệp Quốc (United Nations). Tổ chức này bao gồm nhiều nước trên thế giới, kể cả những nuớc cu ly cu leo, như nhà nước VC chó đẻ cờ đỏ sao vàng. Và kể cả những nưóc c̣n có những bộ lạc ăn thịt người, như Lybia.

Năm 1970, trong bài diễn văn nhận giải thưởng Nobel, văn hào Solzhenytsin đă nêu lên vấn đề này. Ông viết :

“Một phần tư thế kỷ trước đây, trong niềm hy vọng lớn của nhân loại, tổ chức Liên Hiệp Quốc đă ra đời. Than ôi, trong cái thế giới vô luân, cái tổ chức đó cũng đă trở thành vô luân. Nó không phải là tổ chức liên hiệp những quốc gia (United Nations), mà là tổ chức liên hiệp những chính quyền (United Governments). Trong cái liên hiệp đó, những chính quyền do lá phiếu tự do của nhân dân bẩu ra và những 'chính quyền' do bạo lực hoặc ṇng súng đẻ ra, đuợc.coi là b́nh đẳng.”

Bạo quyền chó đẻ VC hiện nay, với lá cờ đỏ sao vàng của nó, thuộc loại những “chính quyền” đẻ ra từ bạo lực. V́ vậy nó chỉ có cái hợp pháp –theo tiêu chuẫn cuả Liên Hiệp Quốc– chứ không có cái chánh đáng, theo tiêu chuẩn cuả lương tâm nhân loại, cũng là lương tâm dân tộc VN.

Đại sứ Marine có đủ tŕnh độ để hiểu được điều đó không?

*

Tại sao đại sứ Michael Marine lại đưa ra những lời tuyên bố ca tụng sự hợp pháp của bạo quyền Việt Cộng và lá cờ đỏ sao vàng?

Câu hỏi vẫn chưa được trả lời.

Phải chăng vết thương cuả ông đại sứ vẫn c̣n nhức nhối ? Vết thương do những mũi tên Người Việt Tỵ Nạn bắn ra, trong vụ Phan Văn Khải.

Phải chăng ông đại sứ -làm nhiệm vụ kiều vận–đă trót huênh hoang và hứa hẹn quá nhiều với VC?

Chúng ta không nên quên: hồi đầu tháng 6/2005, trước khi Phan văn Khải sang Mỹ, trong bữa cơm do một vị bác sĩ người Việt khoản đăi tại tư gia ở Hoa Thịnh Đốn,, ông đại sứ tuyên bố rằng tương quan giữa Hoa Kỳ và Cộng Hoà Xă Hội Chủ Nghĩa VN sẽ là tương quan hợp tác, chứ không đối đầu.

Nhưng rồi những ǵ đă xẩy ra? Chuyến đi của Phan Văn Khải đă trở thành một ê chề nhục nhă. . Ê chề nhục nhă cho chính Phan Văn Khải. Ê chề nhục nhă cho cái nhà nước Việt Cộng chó đẻ cờ đỏ sao vàng. Và ê chề nhục nhă cho chính ông đại sứ.

Cái chánh đáng đă đánh gục cái hợp pháp, và đă gây nhức nhối cho thân phận kiều vận hèn hạ của ông.

 

*

 

Ngày xưa, cách đây hơn nửa thế kỷ, tôi phải học thuộc ḷng bài thơ La Mort Du Loup (Cái Chết Của Con Chó Sói) của thi hào Pháp Alfred de Vigny.

Con chó sói bị dồn vào đuờng cùng và bị bắn trọng thương. Nó liếm những vết thương cuả nó. Nó nh́n những nguời thợ săn. Rồi lănh phát súng ân huệ, gục đầu chết im lặng. Không rên rỉ, không khóc than, không van xin . Bởi v́ “Rên rỉ, khóc than, van xin, đều là hèn” (Gémir, pleurer, prier, est également lâche).

Ông đại sứ đă không học bài học khắc kỷ (stoique) của con chó sói .Bài học đó, là: hăy biết chấp nhận sự thất bại của ḿnh, và im lặng.

 

 

*

 

 

Chúng ta c̣n nhớ : trong bữa tiệc do Phan Văn Khải khoản đăi tại khách sạn Fairrmont (Washington) , TNS McCain đă bị một cựu chiến binh Mỹ hắt ly rượu vào mặt.

Hắt trúng hay không , chúng ta không cần biết. Chúng ta chỉ cần biết : TNS McCain đă xử sự.rất đẹp. Không nổi giận, không thanh minh, không lên án, không đ̣i truy tố kẻ đă làm nhục ông.

Phải chăng trong vấn đề Việt Nam, TNS McCain đă ư thức được sự khác biệt giữa cái hợp pháp và cái chánh đáng?

Và phải chăng ông đă học đuợc bài học của con chó sói trong thơ Vigny? .

 

 

Ngày Lễ Tạ Ơn 24 tháng 11 / 2005

Nguyễn văn Chức

 

(*) A quarter of a century ago, with the great hopes of mankind, the United Nations was born.Alas, in the immoral world, it too, became immoral. It is not a United Nations but a United Governments, in which those freely elected and those imposed by force and those which seized power by arms are all on a par”.( Alexander Solzhenitsyn Nobel Lecture, the Nobel Foundation, 1972, p. 25, 26)