Trang ChủKim ÂuBáo ChíDịch ThuậtTự ĐiểnThư QuánLưu TrữESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioVideos/TVLearningLịch SửTác PhẩmChính NghĩaVấn ĐềĐà LạtDiễn ĐànChân LưBBCVOARFARFISBSTác GỉaVideoForum

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Không ǵ nguy hiểm hơn bạn bè ngu dốt; tôi thà có kẻ thù khôn.

Nothing is as dangerous as an ignorant friend; a wise enemy is to be preferred.

La Fontaine

 

 

LỜI NÓI CHẲNG ĐẶNG ĐỪNG VỀ

Một Trang Sử của Ô. Hoàng Cơ Thụy

 

Nhị Lang

 

 

Tôi không bao giờ nghĩ ḿnh là một sử gia. Nhưng sau khi xuất bản cuốn sách "Phong Trào Kháng Chiến Tŕnh Minh Thế" (nói về lai lịch một Tổ Chức Kháng Chiến vơ trang tại Miền Nam (1951-1955) và về mối liên hệ có tính cách lịch sử giữa Tổ Chức ấy với chính quyền Ngô Đ́nh Diệm), tôi vô t́nh đeo cái "mác" sử gia ngoài ư muốn. Là v́ mấy ḍng chữ mộc mạc của tôi bỗng được dư luận đặc biệt chiếu cố và đem ra mổ xẻ.

 

Cuốn sách ấy ra đời vào năm 1985, và khi tái bản năm 1989, th́ tôi đă tặng tác quyền cho nhà xuất bản Alpha, với lời dặn ḍ là phải in cho đầy đủ trong mục Phụ Lục tất cả những bài b́nh luận có giá trị của nhiều ng̣i bút uy tín, mà tôi đă thu thập và cung cấp. Tiếc rằng nhà xuất bản đă gặp nhiều khó khăn trong việc ấn loát, nên không thể đáp ứng sự ủy thác của tôi.

 

Sách viết ra mà được dư luận chú ư bàn bạc là một vinh hạnh đối với tác giả. Nhưng nếu chỉ bàn bạc mổ xẻ với tấm ḷng ngay thẳng không thôi, th́ tôi chẳng dám nói ǵ. Ngặt v́ có người đă dựa vào các dữ kiện do tôi nêu lên, mà cố ư bẻ cong sự thật và thêu dệt thêm nhiều t́nh tiết hoàn toàn không có trong thực tế, dụng ư làm mất đi giá trị của những câu văn đầy thận trọng. Thành thử hôm nay, thật là vạn bất đắc dĩ, tôi phải lên tiếng để làm sáng tỏ mọi điều.

 

Tiêu biểu nhất là bài viết "Ai Giết Tŕnh Minh Thế" tôi vừa t́m thấy trên tờ Văn Hóa (xuất bản tại Cali, số phát hành tháng 9/2002), mà báo ấy cho biết là đă trích đăng từ một cuốn sách nhan đề "Việt Sử Khảo Luận" của ông Hoàng Cơ Thụy. Lại thêm cái "Chapeau" khá trịnh trọng nói rằng:"Hiện nay không có tư liệu nào rơ ràng, khúc chiết, và đầy đủ hơn "Việt Sử Khảo Luận", khiến tôi càng muốn biết nội dung bài viết kia có ǵ đặc biệt chăng. Nhưng tôi đă thất vọng khi bắt gặp quá nhiều sự sai lầm lịch sử, mà nếu tôi không gấp rút chấn chỉnh lại, th́ hậu thế sẽ khó biết đâu là chân giả.

 

Lê Trọng Văn là ai ?

 

Nghĩ rằng ông cựu Đại Sứ Hoàng Cơ Thụy nay bỗng cầm bút viết văn, th́ chắc ông phải thận trọng hơn ai khi nhắc tới cái chết của Tướng Tŕnh Minh Thế, mà tôi là người đầu tiên đă diễn tả rành mạch trong cuốn PTKCTMT gần 20 năm trước đây. Không ngờ, qua bao nhiêu trang giấy, tôi bắt gặp cái tên "Lê Trọng Văn" cứ luôn luôn hiện ra giữa các ḍng chữ, khiến tôi có ư nghĩ tác giả họ Hoàng có lẽ đă xem người này như một "nhân chứng lịch sử" khả tín lắm đối với ông hay sao đây, nên mới để nó lấn át cả ng̣i bút của ông.

Vậy tôi phải đặt giùm câu hỏi "Lê Trọng Văn là ai?" cho khách hiếu kỳ, và xin trả lời như sau:

 

Tôi chắc từ ông Hoàng Cơ Thụy cho chí toàn thể cộng đồng người Việt tị nạn trên khắp thế giới đều không biết người ấy là ai. Nhưng riêng tôi th́ chẳng lạ ǵ. V́ ông ta đă từng sống tại Colorado một thời gian khá lâu, và đă có những hành vi mờ ám, bất lương, khuất tất, khả nghi, khiến cộng đồng Colorado không nh́n nhận ông ta vào trong hàng ngũ, và c̣n xem như một cái gai trước mắt! Vậy những ǵ tôi sắp tiết lộ sau đây không khỏi làm kinh ngạc nhiều người.

 

Trước hết, tôi muốn nói cái tên "Lê Trọng Văn" kia chưa hẳn đă là một cái tên thật. Nó có thể là một bí danh chỉ được ghi trên những cuốn sách tuyên truyền, xuyên tạc, bôi nhọ, bới móc, và vu khống các nhân vật tên tuổi trong Cộng Đồng Lưu Vong mà thôi. Ngoài cái tên ấy ra, tôi được biết họ Lê c̣n đội nhiều tên khác nữa, như: Lê Văn Thống, David Thống, David Lê Văn, Hoài Việt v.v. Ấy là chưa kể một cái tên bí mật mang quốc tịch Thái Lan không hề dùng tới, nhờ có vợ gốc Thái. Lư do là v́, theo giới thông thạo cho biết, ông ta vốn thuộc nhóm Việt Kiều định cư tại Thái Lan trong thời gian xảy ra cuộc chiến Quốc Cộng.

 

Chắc đồng bào Miền Nam c̣n nhớ, dưới thời Đệ Nhất Cộng Ḥa, chính quyền Hoàng Gia Thái Lan cứ luôn luôn đ̣i trả nhóm Việt Kiều kể trên về Miền Nam. Nhưng chính phủ Ngô Đ́nh Diệm không nhận, v́ biết họ đều có xu hướng đi theo Cộng Sản Bắc Việt. Thành thử Hồ Chí Minh cố làm áp lực với Bangkok, mong đánh lừa Miền Nam mang họ về nước để họ làm nội ứng gián điệp cho cộng sản đất Bắc, phá hoại chính thể Việt Nam Cộng Ḥa.

 

Sau biến cố 1975, Lê Trọng Văn đă khéo che đậy thành tích, len lỏi vào trong hàng ngũ tị nạn, nên mới được Hoa Kỳ cho vào định cư tại bang California. Tại đây, theo tin t́nh báo cho biết, Văn đă gia nhập một tổ chức mệnh danh "Cái Đ́nh Làng", do một đứa học tṛ ngu ngốc ăn phải bùa cộng sản tên là Dương Trọng Lâm cầm đầu. Sau khi tên Lâm bị ám sát chết, Văn bị nhà chức trách địa phương theo đuổi, nên đă trốn sang Colorado, dưới cái tên Lê Văn Thống từ ngày ấy.

 

Tại đây, Thống vận động cách nào mà được chính quyền địa phương nhận cho làm việc tại một cơ quan đặc trách về bệnh Tâm Thần, thuộc Bộ Xă Hội cấp Tiểu Bang. Theo luật lệ bắt buộc, bất cứ người Việt nào mới tới định cư đều phải tới cơ quan này để khám bệnh. Thống ta bèn lợi dụng chỗ ngồi, hễ thấy mặt người Việt tới văn pḥng, th́ việc làm đầu tiên của y là ... rút ngay trong ngăn kéo ra, trao cho một tờ truyền đơn nói xấu Cộng Đồng Lưu Vong! Sau đó, y ḍ theo địa chỉ và số điện thoại của mỗi gia đ́nh, t́m tới tận nơi lung lạc tinh thần, lôi kéo những ngườ́ chưa biết y là ai, đi theo y trong âm mưu lũng đoạn Cộng Đồng Tị Nạn.

 

Riêng với cá nhân tôi đây, Lê Văn Thống có những hành vi lấp lén đáng hổ thẹn như sau. Ngày tôi ra mắt cuốn truyện dài "Nước Lại Về Nguồn" (năm 1983) tại một Nhà Thờ Công Giáo Mỹ, tôi có mời khoảng 300 quan khách, không có tên y, v́ lẽ dĩ nhiên tôi chẳng quen biết y bao giờ. Nào ngờ y âm thầm lén lút đi ngả sau, vào ngồi chễm chệ nơi hàng ghế đầu từ lúc nào tôi không hay. Có người biết rơ mặt, liền vội vàng tới rỉ tai tôi, và đ̣i "tống cổ cái thằng khốn nạn" ấy đi! Thấy động, Thống ta liền lủi ra cửa sau pḥng họp, biến đi đâu mất!

 

Có điều thú vị là trước đó, hoặc cá nhân y, hoặc đồng bọn, đă rải truyền đơn đe dọa quan khách đừng tới dự buổi lễ ra mắt sách, v́ có kẻ ... "ném bom"! Mặt khác, chúng viết thư nặc danh gửi Cha Xứ Nhà Thờ người Mỹ, yêu cầu Cha rút lại giấy phép cho tôi mượn pḥng họp của Nhà Thờ. Cha Xứ Edward bèn cho tôi biết, nhưng lại không muốn cho tôi xem bức thư nặc danh kia, mà bảo "Xem làm ǵ những đồ rơm rác (trash) này". Vừa nói, Ngài vừa xé nát bức thư trước mặt tôi, ném vào sọt rác!

 

Thú vị hơn nữa là tiếp theo đó, bọn chúng c̣n rải truyền đơn một lần nữa, chế diễu cuốn sách của tôi bằng một bài thơ có cái tựa đề xỏ lá "Nước Chảy Vô Buồng"! Tôi cầm lá truyền đơn ấy, yêu cầu nhà xuất bản "Lion Press" in giùm cho 2000 bản để tôi tự tay ... phân phát! Người bạn trố mắt nh́n tôi, hỏi "Anh đùa hay thật"? Tôi đáp "Đùa thế nào được. Cứ in đi. Bọn chó má này muốn làm nhục tôi, th́ tôi cũng muốn cho thiên hạ thấy rơ cộng đồng Colorado này có những gă lưu manh mất dạy gớm ghiếc như thế đó". Người bạn chỉ cười mà không thi hành.

 

Một thời gian sau, Thống lần ṃ t́m được số điện thoại của tôi, rồi cả gan gọi tới tôi, tự xưng tên họ hẳn hoi, xong mới bắt đầu thi thố cái tṛ nịnh bợ, tuyên truyền thuyết phục. Y không tiếc lời ca tụng tôi bằng những từ ngữ sượng sùng, không khác "Con chồn ca tụng con gà trống trên cành tre" trong truyện ngụ ngôn dạy nơi lớp đồng ấu ngày xưa!

 

Tôi chẳng nói chẳng rằng, cúp ngay điện thoại. Đinh ninh con người này sẽ không bao giờ dám gặp mặt tôi nữa. Nào hay đâu khi tôi tới dự đám tang một nguời bạn thiết tại Colorado Springs hồi tháng 3 năm 1985, th́ giữa lúc tôi đang buồn bă cúi đầu cầu nguyện cho linh hồn người quá cố trước huyệt mộ, y bỗng từ đâu bước tới đứng gần một bên tôi, rồi dơ cánh tay bị té gẫy c̣n đang băng bó cho tôi xem, miệng lẩm bẩm mấy lời, ra điều than thân trách phận về cái sự rủi ro đă đến với y. Tôi nghĩ thầm trong bụng: "Lạ cho con người này, sao cứ lẩn quẩn theo ta măi thế?" Thấy y trơ trẽn quá, tôi liền im lặng bỏ đi.

 

Thế rồi từ dạo ấy, không c̣n ai thấy bóng Thống ta đâu nữa. Hóa ra y đă bị sa thải mất việc, và đă chạy sang San Diego từ lúc nào không biết. Nghe đâu y đă t́m tới núp bóng hai người quen biết, xin làm nghề cắt cỏ độ nhật!

 

Tới đây, tôi muốn lưu ư mọi người rằng sau khi Lê Văn Thống ĺa khỏi Colorado, y mới bắt đầu xem tôi là thù địch chính thức. Nghĩa là y đă thú nhận y không c̣n hy vọng mua chuộc tôi được nữa. Đă thù nhau (Lạ nhỉ! Tại sao lại thù nhau?), và vốn có cái tư cách "mật vụ" tiểu nhân, Thống bèn đội tên Lê Trọng Văn, quay ra viết sách bôi nhọ tôi.

 

Bất th́nh ĺnh y ném ra một thứ "lá cải" và đặt cho nó cái tên đao búa "Lột Mặt Nạ Những Con Tḥ Ḷ Chính Trị"! Tôi nghe nói, (vâng, tôi chỉ nghe nói thôi, v́ xưa nay tôi không bao giờ thèm để mắt tới những "đống giấy vệ sinh" do bọn bồi bút cộng sản tung ra ngoài thị trường), rằng Văn đă chọn đúng 6 nhân vật Công Giáo và nổi tiếng về lập trường chống cộng, kể cả tôi đây, để xỉ vả, bôi nhọ, xuyên tạc bằng một thứ văn chương đầu cầu máy nước. Và tôi cũng nghe nói y có nhờ một gă văn nô nào đó viết Tựa (sic) hô hào, kêu gọi, và năn nỉ các nhân vật kia hăy ... làm ơn làm phúc lên tiếng đối đáp giùm cho!

 

Gớm thay một kẻ vô cố viết sách nhục mạ người, rồi lại đi lạy lục van xin người lên tiếng đối đáp, th́ kẻ ấy là cái thứ ǵ đây? Nếu không phải là thứ "ma trơi", là đồ cặn bă vô giáo dục, là phường "xỏ lá ba que", th́ c̣n là ǵ? Tôi lại được biết có một vài "nạn nhân" đă chịu khó "ăn miếng trả miếng" với "thằng khốn nạn" trên mặt báo. Trong khi phần tôi th́ nhất thiết không bao giờ ban phát cho người ấy cái vinh dự được trả lời trả vốn ǵ cả. Là v́ kinh nghiệm đấu tranh suốt cả cuộc đời với bè lũ vô phụ, vô quân, vô thần, vô thánh, cho tôi thấy kẻ thù của Tự Do Dân Chủ luôn luôn chọn kế hại người quốc gia chân chính bằng cách vu khống xuyên tạc nọ kia không bằng không cớ, khiến ai đó "mỏng tai" không nhịn được, phải lên tiếng đối đáp. Chúng chỉ mong có thế thôi. V́ sự đối đáp kia vô t́nh nh́n nhận chúng đă thành công. Thành công trong mưu đồ "thọc lét" cho có người nổi nóng đối thoại, khả dĩ cho phép chúng tạo ra được một "diễn đàn", để chúng tiếp tục ném ra vô số đề tài khác, đánh phá liên miên bất tận...

 

Tôi c̣n được bạn bè cho biết, trước khi LTV ném ra cái gọi là "Lột mặt nạ" kể trên, y đă có viết trong một "cuộn giấy vệ sinh" nào đó, khoe khoang một cách trắng trợn rằng y là một tên "Mật vụ có hạng" của ông cố vấn Ngô Đ́nh Nhu, và được ông này biệt phái sang Cao Miên với sứ mạng: "Đặc biệt theo dơi Nhị Lang"!

 

Chao ôi! Danh giá cho tôi biết chừng nào! Tôi "quan trọng", tôi "nguy hiểm" tới mức nào, mà khiến ông Nhu phải kén chọn một tên "mật thám đại tài", sai lên tận Nam Vang chỉ với mục đích ngày đêm chạy lúp xúp đằng sau gót giầy Nhị Lang để "theo dơi" và báo cáo? Nhưng y đă báo cáo những ǵ về tôi ?

 

Nay căn cứ trên những ǵ mà LTV đă mách với Hoàng Cơ Thụy để ông ta lấy làm đắc ư, nghiêm cẩn ghi vào cuốn "Lịch Sử Khảo Luận" của ông, tôi thấy tội nghiệp cho họ Hoàng quá lắm, v́ ông đă vô t́nh "làm bẩn" tác phẩm ḿnh mà không hay. V́ ông đă tin theo lời nói của một tên bợm băi láo khoét có hạng trên thế gian này!

 

Tôi khẳng định với họ Hoàng tên ấy tuyệt nhiên không biết ǵ về tôi cả. V́ y không hề có mặt trên xứ Chùa Tháp bao giờ, đặc biệt trong thời gian 5 năm tôi lưu vong tại đó. Chẳng riêng ǵ tôi, mà c̣n bao nhiêu nhân vật khác cùng thời, như Tướng Cao Đài Lê Văn Tất, như nhân sĩ Nguyễn Long Thành Nam, như bà Cao Thị Nguyệt, vợ Tướng Lê Quang Vinh, như Đại Tá Trương Lương Thiện, cựu Tham Mưu Trương Lực Lượng Kháng Chiến Liên Minh v.v., cả thảy đều không hề nghe biết có cái tên "Trọng Văn Trọng ... Vơ" ǵ sất tại thành phố Phnom Penh, và cũng không ai gặp y lần nào, dù là rủi ro đụng phải tên ... "cô hồn" này! Y khoe y làm "mật vụ" cho ông Nhu, nhận trách nhiệm theo dơi riêng tôi, th́ chả nhẽ y cứ trốn tránh suốt ngày suốt buổi trong một xó xỉnh nào đó, mà có thể biết được lúc nào tôi đi "Toilet", lúc nào tôi đi ngủ ..., để báo cáo lập công với chủ? Nếu chỉ v́ cá nhân tôi mà ông Nhu dùng tiền công quỹ trả lương cho một tên hèn nhát, vô tích sự như thế, chả đắc tội với núi sông lắm ư ?

 

Hết làm "mật vụ" theo dơi riêng tôi, LTV c̣n khoe y được ông Nhu sai đi "làm gián điệp" theo dơi B́nh Xuyên nữa, mới thật ly kỳ rùng rợn! Hóa ra con người này chỉ biết đi ŕnh ṃ tha nhân để làm lẽ sống, danh giá lắm thay! Nhưng đây lại cũng là một màn "nói láo" nữa rồi. Và đây, ta hăy nghe nhà viết sử Hoàng Cơ Thụy tả tỉ mỉ cách thức "làm gián điệp" của Lê Trọng Văn:

 

"Thế là Văn cải trang làm một trung úy Cao Đài Liên Minh, lấy tên là Đinh Trường Sinh (sic), lẻn qua cầu chữ Y, được vào gặp Bảy Viễn và nói "Em là sĩ quan Cao Đài Liên Minh, v́ thấy ông Thế hàng phục Ngô Đ́nh Diệm, nên em bất măn trốn qua đây với Thiếu Tướng"...

 

Chỉ một đoạn văn ngắn ngủi trên đây cũng đă cống hiến cho tôi ba bốn điều láo khoét trên trời dưới đất của gă "mật vụ" nhà ta, mà họa chăng chỉ có ông Hoàng Cơ Thụy mới tin được thôi.

 

1.- Giả tỉ LTV là một nhân vật tên tuổi của Liên Minh, được quân sĩ B́nh Xuyên biết mày biết mặt, th́ may ra y mới được lính B́nh Xuyên canh gác trên cầu chữ Y bẩm báo với Bảy Viễn. C̣n nếu là một đứa vô danh tiểu tốt, với cái chức trung úy hèn mọn kia, lại dám bảo rằng y đă "lẻn qua cầu chữ Y" để được gặp Bảy Viễn, th́ tôi thiết nghĩ chỉ có Tề Thiên Đại Thánh mới làm nổi việc ấy. Chứ người trần mắt thịt không thể nào lọt qua được hàng rào canh gác chặt chẽ ngày đêm 24/24 của lính B́nh Xuyên trên chiếc cầu này. V́ chính tôi đây từng qua lại với Bảy Viễn nhiều lần, bao giờ lính gác cũng chặn xe tôi tại, nh́n mặt cẩn thận rồi báo cáo, nhiên hậu mới cho tôi qua.

 

Vậy mà LTV diễn tả việc làm của y như một tṛ chơi con nít, tới gặp Bảy Viễn như gặp một kẻ bán thuốc lá ngoài đường. Xong chỉ xưng một tiếng "Em" cộc lốc là được Bảy Viễn tin dùng ngay tức khắc, rồi c̣n mau mắn cho y "Bắn thử súng cối Mortier trúng phong phóc", như ông Hoàng Cơ Thụy đă tường thuật!

 

Sao không thấy nói y "bắn trúng" cái ǵ? Nếu làm gián điệp mà thành công quá dễ và quá nhanh như thế, th́ bất cứ tay mơ nào cũng có thể làm được, vị tất ông Nhu phải chọn Lê Trọng Văn? Có muốn "phịa" chuyện ra đi nữa, th́ cũng phải khôn ngoan chút đỉnh, chứ có lẽ nào cứ phịa bừa phịa băi sự việc với bao vẻ hài hước, ngây ngô, mà có thể khiến thiên hạ tin theo? Chuyện này cho thấy LTV mù tịt về t́nh h́nh nội bộ B́nh Xuyên, nên mới nông nổi bịa ra một "Scenario" có rất nhiều sơ hơ về mặt t́nh báo. Tôi sẽ nói rành mạch hơn về lư do tại sao có cái tṛ "láo khoét" này ở một đoạn sau.

 

2.- Bảy Viễn thừa biết anh em Kháng Chiến Liên Minh không bao giờ dám phản lại đoàn thể. V́ quân lệnh Liên Minh đă minh định tội ấy là tội tử h́nh, từ lúc mới ra khu. Tướng B́nh Xuyên vốn có t́nh bè bạn mật thiết với Tướng Thế từ thời niên thiếu. Khi LTV trá h́nh "Đinh Trường Sinh" bầy tỏ manh tâm phản trắc Liên Minh, Bảy Viễn không quá khờ dại tin ngay là thật. Mà chắc chắn ông ta phải bí mật mời Tướng Thế sang Tổng Hành Dinh, tiết lộ sự việc, hoặc ít ra cũng bóng bẩy hỏi xem Liên Minh có đứa nào tên là "Đinh Trường Sinh" hay không?

 

3.- Riêng tôi với tư cách đại diện Liên Minh trong "Mặt Trận Thống Nhất Toàn Lực Quốc Gia", thường qua lại họp hành tại Tổng Hành Dinh B́nh Xuyên, và được Bảy Viễn đối đăi nồng hậu. Trong một cuộc họp kéo dài tới quá giờ giới nghiêm, Bảy Viễn mời tôi và nhân sĩ Thành Nam ngủ lại. Ông ta thân hành đưa tôi lên trên gác, tự tay dọn dẹp mền chiếu cho tôi, và c̣n hỏi đùa "Chú cần ǵ nữa thôi ". (Xem PTKCTMT, ấn bản lần thứ hai năm 1989, tr. 263) Trước sau, tôi không thấy Bảy Viễn có ư ǵ khác. Nếu quả thật ông ta đă lén lút dùng người của chúng tôi, tất nhiên ông ta phải có thái độ dè chừng tôi, chứ không thể đối đăi thân mật như trên vừa nói. Ông có thể đột ngột bắt giữ tôi, nếu ông thấy tôi có hại cho âm mưu đi đêm với "Đinh Trường Sinh".

 

4.- Lê Trọng Văn khoe ḿnh đóng vai "nằm vùng" B́nh Xuyên, nhưng tựu trung y đă mang lại được thắng lợi ǵ cụ thể cho ông Nhu? Có chăng, y chỉ là một "con ruồi" đậu trên chiếc xe ḅ lên giốc mà thôi. Có y hay không có y, th́ ông Nhu cũng đă biết hết mọi việc, và B́nh Xuyên cũng không thể tồn tại được. Đó là một sự thật hiển nhiên. Bao nhiêu lời lẽ y gán ghép cho ông Nhu, lấy ǵ làm bằng cớ? Ông Nhu mất đă gần 40 năm, tại sao tới bây giờ y mới đem chuyện kia ra "tiết lộ", khi cá nhân y coi việc ấy là một thành tích vĩ đại? Tôi thiết nghĩ trên cơi đời này, không có ai đi làm cái nghề "chó săn" hèn hạ mà lại dương dương tự đắc đem nó ra phô trương bao giờ. Huống chi là sự phô trương ấy để lộ nhiều điều khó tin. Vậy tôi cho rằng LTV đă viết một cuốn "Tiểu Thuyết trinh thám" đầy hư cấu vụng về, và lố bịch, nhằm tâng bốc cá nhân y thôi!...

 

Ai đă để cho Lê Trọng Văn Xâm Nhập Việt Nam Quốc Dân Đảng ?

 

Nếu phải nói về "thành tích" của nhà "mật vụ gián điệp" LTV, th́ tôi xin vạch trần ra đây một "Thành tích vĩ đại nhất" của y nó khiến tôi phải đánh một tiếng chuông báo động với tất cả các đảng phái quốc gia đang hoạt động tại hải ngoại này. Đó là việc họ Lê đă Xâm Nhập Việt Nam Quốc Dân Đảng, qua ngay dưới nách một đảng viên Việt Quốc hám danh, khi người này đang giữ chức Chủ Tịch một cơ cấu mệnh danh "Hội Đồng Chỉ Đạo".

Nếu tôi không t́nh cờ bắt được một cuốn sách mang tên "Những Quái Thai Thời Đại - Bạch Thư về Bọn Hoạt Đầu Cách Mạng" mà tác giả là Thanh Đức, th́ tôi không sao khám phá ra được chuyện này.

 

Mới bắt đầu cuốn sách, Thanh Đức đă kính cẩn nêu tên LTV nơi trang 28. Cho tới trang 293, th́ Thanh Đức nói "toạc móng heo" ra rằng chính y đă kết nạp LTV vào trong hàng ngũ, và viết như sau:

 

"Lê Trọng Văn, một người đứng tuổi (giữa 50-60) có học thức, nguyên là thuộc cấp của ông Ngô Đ́nh Nhu, mới được kết nạp vào Đảng và giới thiệu vào Đại Hội (tác giả cuốn "Lột Mặt Nạ Những Con Tḥ Ḷ Chính Trị"), Thanh Đức viết rành mạch như thế!

 

Tôi muốn mời những ai đă xem "Lột Mặt Nạ Những Con Tḥ Ḷ Chính Trị", rồi lại xem "Những Quái Thai Thời Đại" vừa kể, ắt sẽ nhận thấy cái lối dùng từ "đao búa" giống nhau của LTV và của Thanh Đức. Vậy ta có thể nghĩ rằng Thanh Đức hoặc đă ăn phải bùa mê thuốc lú của Văn, hoặc đă nhờ Văn viết hộ sách kia cho ḿnh, để cho y có chỗ múa may, sử dụng các ngôn từ hạ cấp đầu cầu máy nước quen thuộc, nhằm nhục mạ và bôi bẩn hầu hết các nhân vật Việt Quốc có tên tuổi xưa nay. Đáng nói hơn hết là cứ mỗi một nạn nhân nào đó bị Thanh Đức đem ra mắng nhiếc, th́ bao giờ cũng kèm theo một thứ hồ sơ lư lịch có tính cách "mật vụ nhà nghề" chứa đầy những chi tiết về đời tư cũng như đời công của đương sự. Ngón nghề này chỉ có LTV mới có thôi, chứ Thanh Đức biết ai là ai mà bới móc cặn kẽ như thế ?

 

Nói ngược lại, th́ Lê Trọng Văn - tức Lê Văn Thống, tức David Thống, tức David Lê Văn, tức Hoài Việt - đă khai thác sự ngây thơ khờ dại của Thanh Đức - tức Phan Như Toản, tức Vơ Văn Kỳ - để xâm nhập Việt Nam Quốc Dân Đảng một cách quá dễ. Và y đă thành công mỹ măn trong công cuộc đánh phá Đảng này, vốn là Đảng Cách Mạng không đội trời chung với tập đoàn Cộng Sản Việt Nam xưa nay.

 

Kết nạp người xa lạ vào đảng mà Thanh Đức chỉ giới thiệu qua loa rằng y là "thuộc cấp của ông Ngô Đ́nh Nhu". Thiên hạ từng biết Phan Như Toản thù hận nhà Ngô lắm mà! Sao bây giờ biết LTV là thuộc cấp của ông Nhu mà vẫn làm ngơ? Thậm chí tuổi tác y bao nhiêu cũng không biết chính xác, chỉ chép lờ mờ là "người đứng tuổi, giữa 50-60"!

 

Nhận cho tên này nhập Đảng vào lứa tuổi xế chiều ấy, với bao thành tích "chó săn" như y đă tự đánh bóng, th́ được cái lợi ǵ cho Đảng? Phan Như Toản bắt buộc phải ra trước bàn thờ Nguyễn Thái Học mà cung khai về cái hành động tội lỗi này.

 

Đôi Lời cùng Tác Giả "Việt Sử Khảo Luận"

 

Như trên tôi đă nói, v́ tôi nhận thấy có cái tên "Lê Trọng Văn" cứ luôn luôn hiện ra trong đề mục "Ai Giết Tŕnh Minh Thế", nên tôi mới phải hy sinh th́ giờ nói rơ những ǵ tôi biết về con người ấy.

Nay xin quay về với tác giả Hoàng Cơ Thụy để, trước hết, cám ơn ông đă trích dẫn khá nhiều đoạn văn của tôi trong cuốn sách "Phong Trào Kháng Chiến Tŕnh Minh Thế", khi ông đem mổ xẻ vụ "Tướng Cao Đài Liên Minh Tŕnh Minh Thế về thành hợp tác với Chính Phủ Diệm". Tiếc là có lúc ông đă bỏ qua tư cách một nhà chép sử thận trọng vô tư, quay ra biếm nhẽ tôi. Thật là khó hiểu. Chẳng hạn như khi ông b́nh luận về mấy trang sách của tôi kể lại cuộc họp giữa ông Ngô Đ́nh Nhu với Tướng Thế tại khu "Vườn Chuối", ông Thụy lên giọng mỉa mai tôi như sau:

 

"Nhị Lang kể rất nhiều và huênh hoang không biết đúng đến mức nào"!

 

Ô hay, tại sao lại có cái từ "huênh hoang" vào đây nhỉ, thưa sử gia họ Hoàng? Tôi kể là kể một diễn biến quan trọng bên trong chiến khu của chúng tôi, không có người ngoài nào biết được, để làm quà dư luận. Sợ rằng tôi kể chưa trọn vẹn, v́ trí nhớ lu mờ qua thời gian khá lâu, chứ tôi chẳng thấy có ǵ đáng "huênh hoang" cả! Và, nếu đă nghi ngờ tôi "không nói đúng sự thật", th́ nhà chép sử có uy tín nhắc tới làm quái ǵ cho uổng giấy mực?

 

Nhân đây, tôi xin nhấn mạnh để ông Hoàng Cơ Thụy biết cho. Tất cả những ǵ LTV đă nói hoặc viết về tôi, mà ông đă chép lại, nhất là về vai tṛ của tôi trong cuộc Cách Mạng Truất Phế Bảo Đại tại Dinh Độc Lập vào hôm 29/4/55, nhất nhất đều dựa theo những ǵ tôi đă tiết lộ trong cuốn PTKCTMT, chứ tuyệt nhiên y không biết một tí ti ǵ cả. V́ lẽ y "chẳng có tư cách để mà biết" chuyện đấu tranh xương máu của chúng tôi trong Chiến Khu Núi Bà Đen, cũng như sau khi chúng tôi về thành hợp tác với chính quyền Ngô Đ́nh Diệm. Chẳng qua y chỉ là kẻ đứng bên lề thời cuộc lúc ấy giờ. Nay y vin vào các ḍng chữ của tôi, rồi với tấm ḷng đố kỵ sẵn có của một tên "mật vụ" tiểu nhân, y lật ngược tất cả mọi thứ, cố t́nh đánh đổ các luận cứ của tác giả là tôi, ra cái điều cá nhân y cũng là một chứng nhân lịch sử như ai vậy!

 

Chắc Hoàng tiên sinh sẽ hỏi tôi, tại sao Lê Trọng Văn lại thù oán tôi quá đáng như thế? Thiết nghĩ tiên sinh nên chất vấn chính đương sự th́ hơn. Tại sao ư? Nếu y không thù oán tôi, th́ việc ǵ bỗng không vô cớ y ném ra cuốn sách "Lột Mặt Nạ Những Con Tḥ Ḷ Chính Trị", kèm cả tôi vào trong? Tại sao y tỏ vẻ cay cú đối với cuốn sách "Phong Trào Kháng Chiến Tŕnh Minh Thế" của tôi quá vậy? Cay cú cho đến nỗi bất cứ ḍng chữ nào tôi viết ra, y cũng t́m cách bẻ cong, xuyên tạc, xúc xiểm!

 

Giờ đây, mọi người đều biết tự thủy chí chung, tôi không hề có một lời thất thố nào đối với y, cũng không đem tên tuổi y ra bêu riếu trước dư luận, mặc dù tôi đă biết rơ y là ai. Thù oán nhau phải có căn cơ mới được. Vậy lư do nào khiến y phải cầm bút phỉ báng cá nhân tôi như thế? Có phải v́ tôi là một chiến sĩ Việt Quốc kỳ cựu đă từng "sấp ngửa" với tập đoàn Hồ Chí Minh từ hồi mùa thu năm 1945? V́ tôi không bao giờ chấp nhận chủ nghĩa Cộng Sản? V́ cuốn sách PTKCTMT của tôi là một bản "cáo trạng" vạch trần tội ác CSVN ra trước dư luận?

 

Sự đă quá rơ như ban ngày. Đây là một mối hận thù bắt nguồn từ chỗ "bất đồng Ư Thức Hệ" mà ra, từ chỗ tôi với y không thể đứng chung một chiến tuyến với nhau được.

 

Lê Trọng Văn lấy làm uất hận lắm, nên mới khai chiến trước. Chỉ có thế thôi. Và mặc dù tôi bị tấn công vô cớ, tôi cũng không thèm đếm xỉa, v́ thấy đối phương chẳng đáng cho tôi lên tiếng.

 

Vậy mà ông Hoàng Cơ Thụy c̣n viết như sau, với luận điệu hoàn toàn chủ quan:

 

"C̣n Lê Trọng Văn th́ "lột mặt nạ" Nhị Lang trong 2 cuốn hồi kư năm 1989 và 1991, nói chính Nhị Lang đă "gh́m" Tŕnh Minh Thế trong mấy tháng, mục đích là để đ̣i cho được vài ghế bộ trương trong chính phủ Diệm tương lai, với một ghế cho chính ḿnh"!!!

 

Viết như thế, Hoàng tiên sinh đă mặc nhiên đứng về phía LTV, nh́n nhận những ǵ y nói là đúng. Đúng nên mới chép nguyên văn mà không có ư kiến ǵ chứ? Chép không cần suy nghĩ đắn đo về phần ḿnh. Lại c̣n tái dụng từ ngữ đao búa "Lột mặt Nạ Nhị Lang" của LTV, khiến tôi phải tự hỏi ng̣i bút của tiên sinh có đáng cho tôi kính phục không đây? Thời cuộc trôi qua đă gần nửa thế kỷ, có ai thấy tôi nắm giữ chức vụ nào trong Chính quyền Diệm, như LTV đă "suy bụng ta ra bụng người" mà gán ghép cho tôi bằng câu văn kia không?

 

Cuộc Cách Mạng Lật Đổ Bảo Đại Do Ai Xướng Xuất ?

 

Khi viết về cuộc Cách Mạng lật đổ Bảo Đại, ông Hoàng Cơ Thụy không nói rơ ông thuật theo lời nói của ai, mà chép một cách chững chạc như sau:

"Biến cố ấy là một cuộc "Cách Mạng", do Hoàng Cơ Thụy khởi xướng, chứ không phải Nhị Lang, mà khởi xướng không phải v́ thù oán chi với hay ân t́nh chi với ông Diệm, v.v."

 

Tôi cứng rắn bác bỏ điều này, v́ các lư lẽ sau đây:

 

Khi Thủ Tướng Diệm đạt thư mời các chính đảng và nhân sĩ vào dinh Độc Lập lúc 10 giờ sáng ngày 29/4/55, là chỉ để xin ư kiến có nên tuân lệnh Bảo Đại sang Pháp hay không. Ông Hoàng Cơ Thụy cũng có mặt, với tư cách đại diện "Phong Trào Tranh Thủ Tự Do". Trong bầu không khí nặng nề hôm ấy, mọi người đều mang nét mặt ưu tư về vấn đề nên khuyên nhủ Thủ Tướng Diệm như thế nào thôi, chứ chẳng một ai nghĩ tới cái ǵ khác cả. Cho tới khi chính tôi đây, với tư cách đại diện "Mặt Trận Quốc Gia Kháng Chiến Việt Nam" (tức Liên Minh), đột ngột đặt vấn đề "Truất phế Bảo Đại", th́ cuộc hội nghị bỗng như khựng lại trong sự kinh ngạc, và ai nấy dường như đă quên đi mục đích buổi họp!

 

Lời xướng xuất của tôi tức khắc được Hồ Hán Sơn (với tư cách đại diện "Việt Nam Phục Quốc Hội" của Cao Đài) phụ họa ngay tức khắc. Rồi đến lượt ông Nguyễn Bảo Toàn (với tư cách đại diện "Dân Xă Đảng" của Đức Huỳnh Phú Sổ) cũng mạnh mẽ tán thành! Nên nhớ ông Tổng Bí Thư Dân Xă Đảng Nguyễn Bảo Toàn là một trong các nhân vật tên tuổi đă từng bay sang Hồng Kông giữa năm 1948, ủng hộ "Giải Pháp Bảo Đại" mới thành h́nh. Thế mà nay ông ấy lại tán thành việc truất phế Bảo Đại, thành thử cuộc Hội Nghị mới sôi nổi hẳn lên, và đă đi đến việc thông qua một Quyết Nghị lịch sử gồm 3 điểm:

 

1.- Truất Phế Bảo Đại.

 

2.- Giải tán Chính Phủ Ngô Đ́nh Diệm do Bảo Đại Lập ra.

 

3.- Ủy nhiệm Chí Sĩ Ngô Đ́nh Diệm thành lập Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời, tổ chức tổng tuyển cử, tiến tới Chế Độ Cộng Ḥa.

 

Tôi xin nhấn mạnh. Chỉ có 3 đoàn thể nêu trên mới có tư thế hô hào Cách Mạng thôi. V́ chúng tôi có thực lực quân sự làm hậu thuẫn, pḥng khi bất trắc có thể đối phó. Nói rơ hơn, ông Nguyễn Bảo Toàn có Lực Lượng "Nguyễn Trung Trực" của Tướng Nguyễn Giác Ngộ. Hồ Hán Sơn có Quân Đội Cao Đài của Tướng Nguyễn Thành Phương. C̣n tôi có Quân Đội Liên Minh của Tướng Tŕnh Minh Thế. Chúng tôi sẵn sàng đứng mũi chịu sào. V́ lẽ ấy, cả ba chúng tôi mới được Hội Nghị bầu vào Ban Thường Vụ Ủy Ban Cách Mạng, giữ các chức vụ:

 

- Chủ Tịch: Nguyễn Bảo Toàn

 

- Phó Chủ Tịch: Hồ Hán Sơn

 

- Tổng Thư Kư: Nhị Lang

 

Ngoài ra, Hội Nghị c̣n bầu thêm một số Ủy Viên, g̣m có Luật Sư Hoàng Cơ Thụy, Luật Sư Trần Thành Hiệp, Cư sĩ Đoàn Trung C̣n, và Cụ Bà Đức Thụ.

 

Giả thử ông Hoàng Cơ Thụy là người xướng xuất cuộc cách mạng vừa nói, phỏng ông có dám làm chuyện liều lĩnh ấy chăng, khi sau lưng ông chẳng có thực lực nào cả? Và nếu một ḿnh ông xướng xuất, mà 3 đoàn thể vơ trang chúng tôi không tán thành, th́ cuộc Cách Mạng kia liệu có thành tựu được chăng? Nói ngược lại, nếu quả như ông đă xướng xuất Cách Mạng, th́ chính ông mới là người được Hội Nghị dành cho cái vinh dự đứng lên làm một công việc có tính cách tượng trưng Cách Mạng, là dật sập khung h́nh đồ sộ của Bảo Đại treo trên vách pḥng Khánh Tiết chiều hôm ấy. Chứ sao lại dành cho tôi? Phải biết cá nhân nào được cử tọa "ban" cho cái vinh dự này phải ư thức cái hậu quả gớm ghê của nó. Thành công chẳng nói làm ǵ. Nhỡ thất bại, sao khỏi bị đối phương phanh thây xé xác? Tôi chắc ông Hoàng Cơ Thụy nếu nghĩ tới cái hậu quả này, ắt cảm thấy giật ḿnh thon thót!

 

Đoạn văn trên đây c̣n vài sự sai lầm khác nữa, tôi cũng muốn đính chính luôn một thể. Ông Hoàng Cơ Thụy viết:

 

"Ngày 30/4, khi ông Đôn rủ hai tướng Tỵ, Vỹ vào dinh Độc Lập "để hỏi ư kiến Thủ Tướng Diệm về việc rút quyền Tổng Tư Lệnh Quân Đội trong tay Diệm đặng trao lại cho Tướng Vỹ", th́ ông Diệm lại bị đặt vào thế khó xử: trao quyền cho Vỹ hay không? Bất ngờ Hội Đồng Nhân Dân Cách Mạng cũng vào dinh Độc Lập, ba ông Nguyễn Thành Phương, Tŕnh Minh Thế, Hoàng Cơ Thụy đều đồng ư cho Nhị Lang bắt Nguyễn Văn Vỹ!"...

 

Chi tiết này hoàn toàn sai sự thật.

 

Thứ nhất: Sau khi Ủy Ban Cách Mạng ra mắt đồng bào Thủ đô tại pḥng khánh tiết ṭa Đô Chính Saigon chiều hôm 30/4/55, th́ ai nấy lấy làm hoan hỷ, bèn rủ nhau cuốc bộ vào dinh Độc Lập để thông báo t́nh h́nh với Thủ Tướng Diệm. Chẳng một ai trong phái đoàn biết tin Tướng Vỹ đă tước quyền quân sự trong tay Tướng Tỵ và đang làm áp lực buộc Thủ Tướng Diệm phải trao nốt quyền dân sự cho ông ta. Vậy căn cứ vào đâu mà nói rằng ba ông Nguyễn Thành Phương, Tŕnh Minh Thế, Hoàng Cơ Thụy vừa chân ướt chân ráo vào dinh Độc Lập, đă tức khắc "Đồng ư cho Nhị Lang bắt Tướng Vỹ"? Đây là chuyện cái cày đặt trước con trâu! Nhị Lang đă biết chuyện ǵ xảy ra chưa, mà chịu để cho ba ông kia "đồng ư cho bắt Tướng Vỹ"?

 

Thứ hai: Ông Trần Văn Đôn không có quyền "rủ" 2 tướng Tỵ, Vỹ vào dinh Độc Lập, mà thực ra, ông ấy bị Tướng Tỵ "bắt" phải theo ông cùng với khoảng 50 sĩ quan khác nữa, nhằm gây áp lực cho Vỹ buộc Thủ Tướng Diệm phải trao quyền! Bằng cớ là khi tôi bắt Tướng Vỹ, th́ trong pḥng khách trên lầu dinh Độc Lập chỉ có Vỹ với Tỵ mà thôi, c̣n bao nhiêu người khác, kể cả Đôn, đều bị giữ lại nơi từng dưới, không hề biết động tĩnh ra sao cả.

 

Thứ ba: Trước khi tôi quyết định bắt Vỹ, tôi chỉ kịp hỏi thầm ư kiến Tướng Thế với Tướng Phương mà thôi. Nếu hai nhân vật này lắc đầu, chắc chắn tôi đă bỏ cuộc. V́ việc này quá nguy hiểm, tôi không thể cho nhiều người biết. Nếu tôi lại phải đợi cho có sự "đồng ư" của Ủy Viên Hoàng Cơ Thụy nữa, vậy c̣n bao nhiêu Ủy Viên khác th́ sao? Nhất là khi tôi ra tay, th́ chẳng thấy bóng dáng ông Thụy đâu cả. Ông đă biến mất từ lúc nào, kể cả ông Chủ Tịch Nguyễn Bảo Toàn cũng không thấy đâu nữa. Chắc là quư vị ấy thấy có biến lớn do tôi gây ra, nên không muốn dính líu vào chăng? Tóm lại, chỉ có hai Tướng Thế và Phương được tôi xin ư kiến để bắt Tướng Vỹ thôi, v́ hai nhân vật ấy là người nhà. Chứ ông Hoàng Cơ Thụy không hề can dự vào công cuộc này.

 

Vậy ai đă giết Tướng Thế, Theo tác giả Hoàng Cơ Thụy ?

 

Tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy cuốn sách PTKCTMT của tôi đă gây khá nhiều xôn xao trong dư luận, đặc biệt chung quanh cái chết của Tướng Tŕnh Minh Thế. Thành thật mà nói, nếu tôi không thuật câu chuyện này ra, th́ có lẽ cho tới bây giờ, thiên hạ cũng chẳng biết Tướng Thế là ai, và cũng chẳng có ai bận tâm về số phận của nhà lănh tụ kháng chiến ấy cả.

Vậy mà khi tôi đem tất cả ḷng thành thực diễn tả trường hợp tử vong của người đồng chí họ Tŕnh, sau bao đắn đo cân nhắc mọi giả thuyết, để đi đến kết luận là Tướng Thế "bị ám sát tại chiến trường Tân Thuận" buổi chiều ngày 3/5/55, bởi tay bọn tôi tớ Pháp v.v., th́ dư luận lại bất chấp mọi lẽ, cứ một mực đổ diệt cho anh em ông Diệm! Gần đây hơn, tôi có công bố trên mặt báo chí một tài liệu bằng tiếng Pháp, với lời xác nhận của viên Thiếu Tá T́nh Báo Pháp tên là Savani rằng chính ông ta đă tổ chức giết Tŕnh Minh Thế, để trả thù cho thượng cấp là Tướng Chanson.

 

Thiết nghĩ như thế đă quá đủ để khóa sổ một vấn đề. Không ngờ hôm nay lại thấy có nhà "Mật Vụ Gián Điệp Đại Tài" Lê Trọng Văn cũng dưng dưng nhảy vào cuộc, bịa ra một chuyện "Phim Trinh Thám" khá ly kỳ, do y sắm vai chính. Điều đáng nói là tay này vốn đă tự thú là thủ hạ thân tín của ông Nhu, nay lại quay ra kết tội ông Nhu đă tổ chức ám sát Tướng Thế, qua trung gian 2 sĩ quan Liên Minh!

 

Bất chấp sự nguyền rủa của người đời về một hành động phản chủ, Lê Trọng Văn quyết tạo ra chuyện này để làm tổn thương danh dự Liên Minh. Để gây nghi kỵ, chia rẽ, thù hiềm, trong hàng ngũ Liên Minh. Trên hết, để bôi đen sự nghiệp đấu tranh của Tướng Thế và của bao nhiêu người, kể cả tôi, đă từng "nếm mật nằm gai" suốt 5 năm trong núi rừng Tây Ninh.

 

Tiếc là tác giả "Lịch Sử Khảo Luận" lại vô t́nh tiếp tay LTV, thuật giùm cho y cái "Màn Phim Trinh Thám" kia như sau:

 

"Ngay từ hồi mùa thu năm 1954, ông Nhu đă ra lệnh cho mật vụ của Bác Sĩ Trần Kim Tuyến cho người xâm nhập Cao Đài Liên Minh ở Tây Ninh là trung úy Bích (?) và thiếu úy Côn (?), để theo dơi và biết các tin tức rồi bí mật chuyển báo về Saigon.

 

"Sau khi Tướng Thế và CĐLM đă về hợp tác với ông Diệm (ngày 13/2/55), th́ trung úy Bích thường hay gặp gỡ Văn Thành Cao và Tạ Thành Long là các sĩ quan thân cận của Tướng Thế. Bơi Tướng Thế liên hệ quá mật thiết với Lansdale và O' Daniel, nên ông Nhu sợ Tướng Thế sẽ trơ thành một Magsaysay của Việt Nam"...

 

Tôi xin trả lời từng điểm một.

 

Mùa thu năm 1954, Thủ Tướng Diệm mới cầm quyền được đôi ba tháng. Ông Nhu hăy c̣n lủi thủi vào ra Chiến Khu Núi Bà Đen, năn nỉ chúng tôi đem quân về Thành hợp tác với anh ruột ḿnh. Ông ta quư trọng và mong chờ sự hợp tác ấy biết là bao, th́ hỏi c̣n "Ông Nhu" nào khác dám muối mặt cho người đi xâm nhập Liên Minh trong thời gian đó? Tên đầy tớ nào của ông ta dám đặt chân vào chiến khu Liên Minh, mà không bị t́nh báo Liên Minh tóm cổ, ném xuống núi? Một chiến lược gia như ông ta chả nhẽ mất trí khôn bầy tṛ vô lư này?

 

Nói rằng sau khi Tướng Thế về thành hợp tác với chính quyền Diệm, th́ có thằng trung uư "Bích" nào đó của Trần Kim Tuyến thường hay gặp gỡ Văn Thành Cao và Tạ Thành Long, th́ là một sự "bịa đặt láo khoét" trơ trẽn. V́ lẽ sau khi Liên Minh về Thành, th́ Đại Tá Văn Thành Cao đă được Tướng Thế ủy thác về Đồng Tháp Mười chỉ huy đoàn quân Liên Minh c̣n đóng tại đó. Chiều hôm Tướng Thế tử trận, Văn Thành Cao vẫn không có mặt tại Saigon, khiến Thiếu Tá Hồ Đức Trung phải sai người xuống tận Đồng Tháp báo tin, măi tới nửa đêm ông Cao mới về tới nơi. Vậy thằng trung úy "Bích" kia gặp Văn Thành Cao ở đâu?

 

C̣n phần Đại Úy Tùy Viên Tạ Thành Long th́ suốt ngày đêm phải quân phục chỉnh tề sống gần Tướng Thế, không xa một bước. Thậm chí Long chịu không nổi, đă than trách với tôi, và nhờ tôi xin Tướng Thế ban cho một nhiệm vụ khác, để c̣n có th́ giờ gần gũi vợ con. Long đang có địa vị vững vàng trong đoàn thể, muốn ǵ mà vội đi bắt liên lạc với một tên mật vụ của ông Nhu? Th́ giờ nào cho phép Long đi làm chuyện lén lút ấy mà không bị Tướng Thế nghi ngờ khiển trách? Và nếu quả như Cao với Long đều có bụng mưu phản, th́ c̣n bao nhiêu cặp mắt khác trong Liên Minh, chả nhẽ lại mù cả sao mà không khám phá ra được để trừng trị thẳng tay? Cho dù họ có gan trời đi nữa, th́ sau khi đă làm chuyện tồi bại xấu xa, họ ắt phải cao phi viễn tẩu, chứ sao c̣n dám tiếp tục sống lại trong đoàn thể cho tới ngày nay mà vẫn b́nh yên vô sự?

 

Lại nói rằng ông Nhu sợ Tướng Thế liên hệ quá mật thiết với Lansdale, th́ càng là một ư đồ xuyên tạc vô lư và vô nghĩa. Chính quyền Diệm thành công trong việc rước Tướng Thế về thành là do công lao vận động cực nhọc của Tướng Lansdale. Tại sao mới đầu hôm sớm mai, Nhu lại dám sinh ḷng nghi ngờ Lansdale muốn bỏ rơi chính quyền để quay ra xây dựng sự nghiệp cho Tướng Thế? Như thế chẳng hóa ra Lansdale là một quân nhân vô kỷ luật. Một mặt th́ tuân lệnh Hoa Thịnh Đốn đi tiếp xúc với Tướng Thế nhằm thêm vây cánh cho Chính quyền Ngô Đ́nh Diệm. Mặt khác lại dám tự tiện đi đào tạo cho Tướng Thế thành một "Magsaysay của Việt Nam"! Lư luận vu vơ như thế nghe có được chăng? Láo khoét! Láo khoét trắng trợn! Ai ngờ ông Hoàng Cơ Thụy lại bỏ công đi biên chép những lời lẽ bịa đặt ti tiện của kẻ "Hàm huyết phún nhân" như thế đó. Thật là đáng tiếc! Đáng tiếc lắm vậy!

 

Giả thử (vâng, giả thử thôi) Thủ Tướng Diệm đă mua chuộc được Văn Thành Cao và nay muốn đền ơn Cao, th́ ông có quyền "xách đầu" Cao vào dinh Độc Lập gắn ngay cho cái lon Thiếu Tướng. Ai dám nói ǵ? Hà tất ông phải đợi cho tới khi anh em Liên Minh đưa Cao lên chức Tổng Tư Lệnh Liên Minh, kế nhiệm Tướng Thế, nhiên hậu mới làm lễ tấn phong, có tôi đây chứng kiến? Hơn nữa, về mặt nội bộ, nếu tôi không cứng rắn can thiệp, th́ trước đó Cao đă bị anh em truất phế mất rồi, Thủ Tướng Diệm t́m đâu ra Cao để ban chức tước cho một người không c̣n thế lực ǵ nữa?

 

C̣n về phần Tạ Thành Long, th́ cũng chính tôi đây đề nghị với Cao đặc cách cử Long vào làm phụ tá cho Thiếu Tá Huỳnh Văn Cao tại pḥng Tham Mưu Biệt Bộ, theo lời yêu cầu của Thủ Tướng Diệm. Cách một thời gian sau, Long mới được thăng cấp Thiếu Tá, mà c̣n ngán một lời nói đùa của tôi, không dám đeo lon về nhà!

 

Các biến chuyển b́nh thường ấy có đáng gọi là cách "đền công khuyển mă" cho kẻ cam ḷng giết chủ không vậy?

 

Xét về mặt tâm lư, một kẻ khoác lác vô tài mà muốn cầm bút tạo ra một chuyện ly kỳ có tính cách lịch sử, không thể nào tránh khỏi cái sự hớ hênh dùng câu văn sau "chửi lại" câu văn trước. Chẳng hạn như Lê Trọng Văn một mặt th́ khoe khoang là thuộc hạ thân tín của ông Nhu, mặt khác lại thẳng tay tố cáo ông ta tổ chức giết Tŕnh Minh Thế. Ấy chỉ v́ trên thực tế, Lê Trọng Văn không hề được Nhu cho làm khuyển mă dưới trướng bao giờ, cho nên y mới mạnh miệng "phịa" ra câu chuyện kể trên, mà chẳng thấy lương tâm cắn rứt!

 

Với tư cách tác giả cuốn sách PTKCTMT, tôi không ngần ngại nói rằng Lê Trọng Văn đă đọc rất kỹ tác phẩm ấy, và đă khai thác triệt để mọi vấn đề do tôi nêu lên mà "nặn" ra cái gọi là "Hồi Kư" với bao tuồng tích lố bịch ngây ngô. Mà tuồng tích nào cũng dựa vào các ḍng chữ của tôi để phịa ra, chỉ có khác là lật ngược tất cả mọi thứ, nhằm xuyên tạc bôi nhọ cá nhân tôi thôi.

 

Này nhé, xin bạn đọc ghi nhận cho. Khi tôi nói về cuộc sống lưu vong của tôi tại xứ Chùa Tháp, th́ Lê Trọng Văn liền phịa ra màn "Mật vụ đặc biệt theo dơi Nhị Lang". Khi tôi kể chuyện về mối liên lạc giữa tôi với Bảy Viễn, th́ Lê Trọng Văn liền sắm vai "Nằm Vùng B́nh Xuyên" theo lệnh ông Nhu ngay tức khắc. Đắc ư cho đến nỗi dám nói khoác rằng Bảy Viễn tin cậy cho phép"bắn thử súng cối Mortier đúng phong phóc"! Khi tôi đề cập tới Tướng Lansdale và Magsaysay, th́ Lê Trọng Văn liền nảy ra câu chuyện ông Nhu nghi Lansdale có ư xây dựng sự nghiệp cho Tướng Thế giống như Magsaysay vậy! Khi tôi diễn tả cái chết của Tướng Thế, th́ Lê Trọng Văn tức khắc bịa ra màn ông Nhu mượn tay Văn Thành Cao giết Tướng Thế! Khi tôi viết về cuộc cách mạng truất phế Bảo Đại, th́ Lê Trọng Văn nhảy xổm vào dành ngay vai tṛ "Xướng Xuất Cách Mạng" cho ông Hoàng Cơ Thụy! Khi tôi tường thuật chuyện tôi bắt Tướng Nguyễn Văn Vỹ, th́ Lê Trọng Văn không dám chối bỏ việc này, song cũng cố gắng thêm thắt rằng tôi phải được "sự đồng ư" của ông Hoàng Cơ Thụy mới có thể làm việc ấy! Vân vân và vân vân ... Nói sao cho hết cái sự "đành hanh lạ đời" của Lê Trọng Văn, tức Lê Văn Thống, tức David Thống, tức David Lê Văn, tức Hoài Việt?

 

Nói thể để dư luận hải ngoại hiểu cho mối thù của họ Lê đối với tôi nó sâu sắc tới mức nào!

 

Tới đây, tôi tin rằng dư luận hải ngoại đă thấy rơ ai là "Tḥ Ḷ Chính Trị" ? Ai có quyền "Lột Mặt Nạ" ai đây? Vả chăng, tôi không "làm chính trị" theo cái nghĩa t́m kiếm xôi thịt địa vị. Mà tôi chỉ đi theo con đường cách mạng của Nguyễn Thái Học thôi. Do đó, tôi càng không thể mang cái cốt cách "tḥ ḷ" nay chui lỗ này mai rúc cửa khác như một con "chó săn" bẩn thỉu được!

 

Bất đắc dĩ hôm nay tôi phải có đôi lời với tác giả "Việt Sử Khảo Luận", là v́ ông ấy đă vô t́nh sao chép các luận điệu xuyên tặc trắng trợn của một kẻ bất lương. Mà kẻ ấy lại nhằm thẳng vào cá nhân tôi, th́ buộc ḷng tôi phải nói chuyện với riêng ông, cho rơ trắng đen. Chứ tôi không hề có tâm địa nhỏ nhen đi tranh chấp với nhau về chuyện kia chuyện nọ làm ǵ. Chẳng qua tôi chỉ muốn đặt các dấu chấm (.) cho thật đúng trên đầu các chữ "i" mà thôi.

 

Tiện thể, tôi xin bàn thêm về vấn đề "Lịch sử" và "Lịch sử khảo luận". Theo thiển kiến, th́ "Lịch sử là Lịch sử" đơn thuần (History is History. Period). Và người viết sử chân chính (Historian) chỉ biết căn cứ vào các biến cố đă xảy ra mà biên chép một cách trung thực, vô tư. C̣n "Lịch sử Khảo Luận" th́ khác. Người viết chêm thêm ư kiến cá nhân vào trong câu chuyện. Cho nên ta mới gọi họ là b́nh luận gia thời cuộc (Events commentators). Và nếu đă có lời b́nh luận, th́ tất nhiên người viết không sao tránh khỏi cái óc chủ quan theo cảm nghĩ thương ghét cá nhân, theo cái nh́n thiên vị sẵn có của ḿnh đối với một biến cố lịch sử.

 

Sống bao năm tại đất nước này, ta thường thấy các đài truyền h́nh luôn luôn mời một số "Chuyên gia" ra phỏng vấn về một vấn đề thời sự nóng bỏng. Người ấy có nói giăng nói cuội đi nữa, cũng không ai chấp nhất làm ǵ, chẳng qua đài truyền h́nh chỉ dùng họ để làm vui khán giả mà thôi. Và các ư kiến của họ, nếu cần, th́ chỉ nên đem đăng báo là cùng, chứ không thể in thành sách để gọi là "Sử".

 

Nói như thế, tôi thầm mong sẽ được đọc những cuốn sử chân chính do các sử gia chuyên nghiệp viết ra. Thấy cái ǵ đáng ghi th́ ghi, cái ǵ đáng bỏ th́ bỏ. Có vậy hậu thế mới có thể hiểu biết một cách tường tận và chính xác những ǵ đă xảy ra trước khi họ ra chào đời. C̣n nếu bạ đâu cũng "b́nh" và "luận", th́ chỉ gây rối thêm chứ chẳng ích ǵ cho ai. Nhất là nếu rủi ro lại có những tên bồi bút tay sai thực dân hoặc cộng sản cũng nhảy vào "bôi bẩn" sử kiện, th́ thật tội nghiệp cho các thế hệ mai sau lắm lắm!

 

Tập đoàn CSVN đă và đang lật ngược lịch sử nước nhà, nhất là lịch sử Miền Nam Việt Nam . Trong khi ở hải ngoại cũng có lắm kẻ đi theo con đường ấy. Người mang chiếc áo "Lưu Vong" v́ vận nước há lại không trông thấy manh tâm bọn chúng hay sao, mà vô t́nh tiếp tay chúng đầu độc dư luận ?

 

Nhị Lang

http://www.vnfa.com/vietlien/un_agtmt.html

 

 

 


 

 

Những người lính một thời bị lăng quên: Viết Lại Lịch Sử

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


 

 

 

 

 

 

 

  

 

 

 

 

 

 

Tặng Kim Âu



Chính khí hạo nhiên! Tổ Quốc t́nh.
Nghĩa trung can đảm, cái thiên thanh.
Văn phong thảo phạt, quần hùng phục.
Sơn đỉnh vân phi, vạn lư tŕnh.


Thảo Đường Cư Sĩ.

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments:


 

 

 

 

  Trang ChủKim ÂuBáo ChíDịch ThuậtTự ĐiểnThư QuánLưu TrữESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioVideos/TVLearningLịch SửTác PhẩmChính NghĩaVấn ĐềĐà LạtDiễn ĐànChân LưBBCVOARFARFISBSTác GỉaVideoForum

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

 

NT Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Ross Perot  Cố Vấn An Ninh Đặc Biệt của TT Reagan và NT Sám

 


 

New World Order

Daily Storm

Observe

Illuminatti News

American Free Press

Federation of Anerican Scientist

Ca Dao Tục Ngữ

Bảo Tàng Lịch Sử

QLVNCH

Đỗ Ngọc Uyển

Thư Viện Hoa Sen

Vatican?

RomanCatholic

Sai Gon Echo

Viễn Đông Daily

Người Việt

Việt Báo

Việt List

Xây Dựng

Phi Dũng

Việt Thức

Hoa Vô Ưu

Đại Kỷ Nguyên

Việt Mỹ

Việt Tribune

Bia Miệng

Saigon Times USA

Người Việt Seatle

Cali Today

Dân Việt

Việt Luận

Nam ÚcTuần Báo

DĐ Người Dân

Tin Mới

Tiền Phong

Xă Luận

Dân Trí

Tuổi Trẻ

Express

Lao Động

Thanh Niên

Tiền Phong

Tấm Gương

Sài G̣n

Sách Hiếm

ThếGiới

Đỉnh Sóng

Eurasia

ĐCSVN

Bắc Bộ Phủ

Nguyễn Tấn Dũng

BaSàm

Thơ Trẻ

Văn Học

Điện Ảnh

Cám Ơn Anh

TPBVNCH

1GĐ/1TPB

Propublica

Inter Investigate

ACLU Ten