MINH THỊ

DÂN TỘC VIỆT NAM KHÔNG CẦN THẮP ĐUỐC ĐI T̀M TỰ DO, DÂN CHỦ, NHÂN  QUYỀN Ở WASHINGTON, MOSCOW, PARIS, LONDON, PÉKING, TOKYO. ĐÓ LÀ CON ĐƯỜNG  CỦA BỌN NÔ LỆ VỌNG NGOẠI LÀM NHỤC DÂN TỘC, PHẢN BỘI TỔ QUỐC, ĐĂ ĐƯA ĐẾN KẾT THÚC ĐAU THƯƠNG VÀO NGÀY 30 - 4- 1975 ĐỂ LẠI MỘT XĂ HỘI  THẢM HẠI,ĐÓI NGHÈO, LẠC HẬU Ở VIỆT NAM GẦN NỬA THẾ KỶ NAY. ĐĂ ĐẾN LÚC QUỐC DÂN VIỆT NAM PHẢI DŨNG CẢM, KIÊN QUYẾT ĐỨNG LÊN GIÀNH LẠI QUYỀN QUYẾT ĐỊNH VẬN MẠNG CỦA ĐẤT NƯỚC.  

Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu

 

֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa

֎ Bài Viết Của Kim Âu

֎ Vietnamese Commandos

֎ Một Trang Lịch Sử /details

֎ Một Trang Lịch Sử /djvu.txt

֎ Một Trang Lịch Sử /org/3

֎ Một Trang Lịch Sử/pdf

֎ Biệt kích trong gịng lịch sử

֎֎֎֎֎֎

◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙◙

Trang ChủKim ÂuBáo ChíDịch ThuậtTự ĐiểnThư QuánLưu TrữESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioVideos/TVFOX NewsReutersAssociaed PressWhite HouseLearning Tác PhẩmLịch SửChính NghĩaTinh HoaKim ÂuCongress US HouseVấn ĐềĐà LạtDiễn ĐànChân LưBBCVOARFARFISBSTác GỉaVideoForum

 

 

 

 

 

White House National Archives .

Federal Register Associated Press

Reuter News Real Clear Politics  

MediaMatters C-SPAN .

Videos Library Judicial Watch

New World Order Illuminatti News   

New Max CNS Daily Storm

Observe American Progress 

The Guardian Political Insider

Ramussen Report  Wikileaks 

The Online Books Page

American Free Press

National Public Radio

National Review - Public Broacast

Federation of Anerican Scientist

Propublica Inter Investigate

ACLU Ten  CNBC  Fox News 

CNN  FoxAtlanta

Indonesian News Philippine News

Nghiên Cứu Quốc Tế  Nghiên Cứu Biển Đông 

Thư Viện Quốc Gia 1  Thư Viện Quốc Gia 

Học Viện Ngoại Giao  Tự Điển Bách Khoa VN  

Ca Dao Tục Ngữ Học Viện Công Dân

Bảo Tàng Lịch Sử Nghiên Cứu Lịch Sử  

Dấu Hiệu Thời Đại Viêt Nam Văn Hiến   

QLVNCH Đỗ Ngọc Uyển 

Thư Viện Hoa Sen  Vatican? Roman Catholic  

Khoa HọcTV  Sai Gon Echo

Viễn Đông Người Việt Triết Văn Triết Học

Việt Báo   Văn Chương Việt  Xây Dựng

Phi Dũng  Việt Thức Hoa Vô Ưu Triết Học2

Đại Kỷ Nguyên Việt Mỹ VH&Ngôn Ngữ

Da Màu Saigon Times USA Văn Hóa Học

Sông Hương Cali Today Viết Văn

Dân Việt Việt Luận  Thơ Trẻ Viện Văn Học

Nam Úc DĐ Người Dân   Sách Hay

Tin Mới Tiền Phong Xă Luận

Dân Trí Tuổi Trẻ Express Văn Hóa

Lao Động Thanh Niên Tiền Phong Tấm Gương

Sài G̣n Sách Hiếm Thế Giới  Đỉnh Sóng

Chúng Ta   Eurasia  ĐCSVN Bắc Bộ Phủ

Nguyễn Tấn Dũng Ba Sàm

Văn Học  Điện Ảnh Cám Ơn Anh TPBVNCH 1GĐ/1TPB Bia Miệng

 

  

Thuư Kiều với người khách lạ

 

Hiếu Tân

 

Tặng DNM

 

 

 

Tổng đốc ví thương người mệnh bạc

Tiền đường chưa chắc mả hồng nhan

 

Ông khách dường như không biết nữ chủ nhân đă đến, cứ đứng bên cửa sổ nh́n ra ngoài mà ngâm. Có tiếng a hoàn thưa sẽ sau lưng, ông ta mới như giật ḿnh quay lại, vội vă cúi ḿnh thi lễ và lật đật bước đến, ư hẳn không khỏi lúng túng thấy nữ chủ nhân đứng đó, lộng lẫy và đoan trang, với đôi mắt đăm đăm nh́n thẳng người đối diện, cứ như chưa biết e ấp hay tránh né bao giờ.

     Phân ngôi chủ khách vừa xong, nàng cất lời.

- Thưa tiên sinh, giọng ngâm của ông tốt quá, sang sảng rền vang mà gợi cảm lắm.

- Thưa phu nhân, xin bà đừng để ư làm ǵ, kẻo tôi thành thất lễ, chẳng qua chỉ nghêu ngao mấy câu chợt đên trong đầu. Tôi vốn kẻ bất tài vô dụng, biết ḿnh chẳng giúp ích ǵ cho đời, nên tháng ngày chỉ đọc sách và rong chơi, điên điên tỉnh tỉnh, Thiên hạ hay gọi tôi là cuồng sĩ…

- Tiên sinh tự biết, ngài không cuồng đâu, trừ phi ngài thích cái vẻ điên điên tạo thêm một nét đẹp kỳ bí cho phong cách thi nhân. Thưa tiên sinh, ngài quá nổi danh nên đừng vội nghĩ kẻ trong khuê pḥng không biết đến ngài. Khí phách và trí lự vượt tầm người đời quá xa, nên phải điên điên một chút để che bớt đi chăng?

Ông khách đang định nói th́ nàng đă tiếp:

- Vốn nghe tướng công tôi nói về ngài đă nhiều, nhưng hôm nay gặp mặt hoá ra lại là người chính tôi được hân hạnh quen biết từ lâu.

- Trí nhớ của phu nhân quả phi phàm, qua ngần ấy dâu bể mà phu nhân vẫn lưu giữ trong kư ức một cuộc gặp gỡ thoảng qua ư?

-  Dẫu thoảng qua nhưng nó đă gắn với một đoạn đường đời tôi khó phai mờ…Làm sao quên được.

Nàng ngồi im lặng hồi lâu, đôi mắt xa xăm như hồn đang lăng đăng cơi nào.

Vâng hôm nay được ông ghé thăm, tôi như bất ngờ gặp lại cuộc đời cũ, cuộc đời  phía bên kia. Sinh thời , Từ Công thường nói trong suốt cuộc đời, chỉ có hai người hiểu được người mà thôi. Cơ duyên nào run rủi hôm nay hai người ấy ngồi đây để làm sống lại những vọng niệm về người, mà tôi tưởng đă ch́m sâu vĩnh viễn.

-  Cơ duyên à? Thưa có cơ duyên đấy ạ. Đêm qua tôi vừa nằm mộng thấy Minh Sơn.

Nàng có vẻ trầm ngâm.

-  Vậy là Từ Công vẫn nhớ đến ngài mà viếng thăm trong giấc mộng. C̣n tôi, có lẽ người đă quên hẳn tôi rồi.

- Phu nhân có tin rằng mấy năm nay, tôi đă nhiều lần nói chuyện với Minh Sơn...

Nàng mở to mắt nh́n ông

            …trong lúc tỉnh, ngồi một ḿnh trong đêm.

C̣n về chuyện chiêm bao, tôi thường nghĩ thực không biết trong chiêm bao,  người đến với ta, hay ta mơ đến người . Đó cũng như là duyên gặp gỡ. Mà đă là gặp nhau, th́ phải từ hai phía.

- Thưa tiên sinh, tiên sinh biết rằng những ǵ Từ Công đă để lại trong đời tôi, dẫu sau này cố sống như cỏ cây gỗ đá vô tri, th́ cũng không dễ ǵ quên lăng. Huống chi tôi c̣n mắc nợ với người. Món nợ này quá lớn. Tôi luôn cố xoá đi kư ức về những huy hoàng chói lọi một thời, những ân t́nh trời bể, v́ kèm theo nó bao giờ cũng là một hố đen sâu hun hút, ám ảnh triền miên, xin thú thực, tôi phải vùng vẫy nhiều lắm mới thoát ra đuợc. Vừa rồi, nghe mấy câu thơ của ông, tôi tưởng như lại thấy cái hố đen ấy mở hoác miệng nh́n tôi…

-  Xin phu nhân thứ lỗi, tôi đâu dám vô t́nh đến mức muốn khơi lại vết thương xưa khiến phu nhân vô cớ phải đau ḷng. Mấy câu thơ ấy không phải của tôi. Đó là của một thi hữu không cùng thời. Tôi cũng không biết nó đến với tôi như thế nào và từ bao giờ nhưng bất giác cứ buột ra như vậy.

- Ông có thể cho nghe nốt những câu c̣n lại

- Phu nhân cho phép. Lúc năy là hai câu cuối. C̣n hai cầu đầu. Nó là như thế này :

 

Ông khách không ngâm, mà đọc, bằng giọng chậm và trầm.

 

                Đôi hàng nước mắt, đôi làn sóng.

                Nửa đám ma chồng nửa tiệc quan.

 

                                                                              *

Một khoảng yên lặng thật dài, đậm đặc và tê cứng, tưởng như không bao giờ bị phá vỡ.

                     .................    .......................   ....................   .....................................

Mấy năm nay nàng sống lánh xa đời, không tiếp xúc với ai ngoài những người nhà. Cuộc đời nàng cứ êm lặng trôi đi, ngày nào cũng như ngày nào, trong câu kinh tiếng mơ  nhàn nhă thảnh thơi. Những cay đắng xót xa xé ḷng quặn thắt đă mờ dần mờ dần chỉ c̣n lại một nỗi buồn vu vơ làm nền cho mọi suy tư cảm xúc, nỗi buồn không biết có tự bao giờ, nó không ở trong nàng,trong tâm hồn nàng: nó chính là nàng, là tâm hồn nàng.  Nàng thật sự đă sống trong yên b́nh, yên b́nh chứ không an lạc, nàng nhếch cười trong tâm trí : hoan lạc nỗi ǵ ? Những sóng gió một thời đă ngủ yên trong ḷng nàng : không vội vă, không khát khao, không bị ǵ đe doạ và không có ǵ phải cầu muốn ; cuộc đời này với nàng chẳng có ǵ là hệ trọng nữa rồi.  

....

Cuối cùng nàng mở bừng mắt và chính nàng đă chủ động cất lời.

- Thưa tiên sinh, bấy lâu nay tôi như kẻ ngủ quên trong lúc thức, nay những lời dạy của tiên sinh như khiến tôi bừng tỉnh,

- Phu nhân..Tôi thường nghe nói : cái ǵ đă qua th́ cứ để cho qua, cái ǵ đă chết th́ nên cho chết hẳn. Tôi vừa rồi có qua Quan âm tự, đọc pho Kim cương chép tay thấy nét chữ của bà rồng bay phượng múa. Thầm nghĩ hẳn cơi ḷng vọng động xưa kia nay đă t́m được an lạc chốn thiền môn. Tôi thật có lỗi đă tự nhiên khuấy động cả một cơi yên b́nh.

-Tiên sinh đừng băn khoăn tự trách làm ǵ! Câu chuyện cùng với những lời thơ tiên sinh vừa cho nghe, với tôi, như một nhát roi quất mạnh vào tâm thức. Nhát roi ấy không phải là một đ̣n, mà là một ân huệ. Nó khiến tôi đang mơ mơ màng màng bỗng giật ḿnh  sực tỉnh, nh́n rơ vật và người, người và ḿnh. Nếu chỉ là khẽ lay gọi, th́ thử hỏi có tỉnh giấc được không ?

Bao ngày qua tôi đă nh́n mọi sự trên đời như mây bay gió thoảng. Cả những sự tích trong cuộc đời cũ của tôi, tôi cũng coi được như chuyện của ai. Tưởng nó không  thể làm bận ḷng tôi nữa.

-  Nhưng phu nhân không thể không biết rằng, với một đời sống lẫy lừng vinh quang và tột cùng đau đớn tủi nhục (xin lỗi phu nhân) hành trạng và tâm ư của phu nhân vẫn sống một đời sống riêng bên ngoài, trong đám chúng sinh mà ta gọi là người đời.

-  Và trong mọi điều thị phi, người thương kẻ ghét. Tôi tưởng đă vượt qua được những điều người đời nghĩ và nói về ḿnh.

- Nhưng những điều ta nghĩ về bản thân ta th́ có thể lăng quên, hay trốn chạy. ?.

- Vâng, thưa ông, trốn chạy vô ich. V́ trong cuộc trốn chạy ấy, mỗi khi t́nh cờ ta lại va đầu vào chính bản thân ḿnh, th́ lại càng thấy hoang mang. Ông là người hiểu thấu mọi chuyện.

- Nhưng có nhiều điều tôi không thể hiểu, cứ canh cánh bên ḷng. Nhất là mỗi khi gợi nhớ đến Minh Sơn. V́ vậy hôm nay dám mạo muội đến quấy quả bà. Chúng ta không cần khen nhau khách khí làm ǵ, bà là người quá ư mẫn tiệp và thành ư, tôi tin bà luôn tự hiểu ḿnh, hơn mọi người khác.

- Tôi không dám chắc, v́ ngay khi muốn cố hiểu, chắc ǵ đă được, huống chi tôi đă cố không nghĩ tới. Nhưng hôm nay ông nhắc tới Minh Sơn, may ra tôi có nguồn động lực để nghĩ tiếp.Vâng, Từ Công đă sống một cuộc sống thẳng băng, bên ngoài th́ kiêu dũng nhưng thường lại hồn hậu ngây thơ như đứa trẻ. Tôi sống bên người, giờ nh́n lại, thật u mê mù loà.

- Không đến nỗi thế. Từ là con người hành động, ít suy nghĩ , ưu tư. Tôi từng nghe, lúc đầu, nhờ có bà trong tướng phủ, những đội quân ô hợp của Từ dần dần trở thành nền nếp, việc ra nghiêm lệnh cấm bắn giết hà hiếp dân lành, dân chúng đều biết, đó là ơn của bà. Tôi đă có lúc nghĩ bà là lương tri của Từ Hải.

- Vâng, Từ Công là người có hùng tâm, luôn tỏ ư ngang tàng chọc trời khuấy nước, không bận tâm những việc nhỏ. Đôi khi để tỏ rơ oai phong, có thể coi mạng người như cỏ rác. Tôi nghĩ ḿnh có bổn phận làm dịu bớt đi, và tôi đă phần nào làm được

- Chí lớn của Từ, tôi rơ lắm, khi chúng tôi c̣n trai trẻ hàn vi. Đó chỉ là khao khát tựdo của kẻ trượng phu, không chịu cảnh cá chậu chim lồng. Nhưng mỗi người tự do một cách, Từ th́ vơ nghệ siêu quần nên tung hoành trong đám ba quân, tôi th́ ngao du sơn thủy và nghêu ngao thơ phú ngông cuồng, chỉ nghĩ và nói theo ư ḿnh, không phải cúi đầu vâng dạ.

- V́ thế mới lánh xa chốn quan trường, ghét vinh hoa phú quư ? Đối với đàn bà chúng tôi, th́ tự do đơn giản lắm. Đó chỉ là được làm theo ư ḿnh, những ư muốn có khi nhỏ nhen tầm thường lắm.

-Trong dân chúng ngày ấy c̣n lưu truyền rất lâu cuộc báo ân báo oán, có cảnh đầu rơi máu chảy, giữa thanh thiên bạch nhật, mà phu nhân ngồi làm chủ. Ngày ấy hay bây giờ, bà có nghĩ đó là tự do ?

- Ngày ấy th́ thế, c̣n bây giờ, ông muốn biết suy nghĩ của tôi bây giờ ?  Tôi nghĩ nó là một nỗi ô nhục lớn, không ai bắt ḿnh phải chịu, mà do chính ḿnh gây ra.

- Tôi xin nghiêng ḿnh kính phục Bà. Đó không c̣n là nữ nhi thường t́nh nữa, mà đă là cái Tâm toả sáng. Chắc hẳn là nhờ ân sủng của Phật, bởi sám hối là nhịp cầu giải thoát, khỏi vô minh mê vọng.

- Có lẽ là như thế, nhưng phải xin nói thật cùng tiên sinh, cái ư nghĩ ấy, đúng là mang mầm giải thoát, vừa nảy ra đúng trong phút này, khi ngồi đây với tiên sinh.

- Nhưng xin quay trở lại : chúng ta vừa nói đến tự do. Bà đă thoả chí rửa được mối hờn xưa, th́ Tú Bà và Sở Khanh phải rơi đầu là điều họ không muốn.Tự do luôn gắn liền với quyền. Nếu Từ Hải không mạnh đến thế, tự do của bà sẽ nhỏ hơn. Tự do vừa đủ là tự do tối thiểu: đó là tự do làm người đúng nghĩa một con người, đồng thời không xâm hại tự do của người khác. Kẻ có tự do quá mức, tự do vô tận, chính là kẻ đi cướp tự do. Kẻ có quyền trong tay thường tưởng ḿnh quá tự do : thực ra họ đă cướp đoạt tự do của người khác mà có.

- Ông nói đúng lắm. Khi đó có quyền trong tay- thực ra là mượn oai hùm của Từ Hải- tôi đă hả hê thấy ḿnh muốn ǵ được nấy. Và cái mong muốn nóng bỏng nhất là bắt những kẻ đoạ đầy ḿnh chịu tội, tôi đă nghĩ thế là công bằng. Khi nh́n rộng ra cả cơi nhân sinh, mới thấy ḿnh thật nhỏ mọn.

-          Người thấy được sự nhỏ mọn, đă là một người thật lớn rồi. Vâng, tôi đă nói tự do cướp đượckhông đúng thật là tựdo, v́ nó được bảo trợ của quyền hành bất chính. Nó sẽ tan khi gặp một quyền lực to hơn. C̣n tự do tối thiểu th́ không ai cướp đi được, có chăng là chủ nhân của nó tựdâng nộp thôi, để đổi lấy cái ǵ, như bà thường nói, tầm thường nhỏ mọn, như miếng ăn, đôi khi, như mạng sống.

-          Tiên sinh biện thuyết cao siêu quá. Tự nhiên tôi rùng ḿnh nghĩ đến hai cảnh tượng : bọn Tú Bà, Mă, Sở cúi mọp dưới chân tôi, mà tôi th́ đang lê ḿnh dưới chân Hồ Tôn Hiến. Hai cảnh ấy không xa, có lúc nhập nhoà xen lẫn vào nhau. Tôi thấy tội ḿnh lớn hơn ḿnh tưởng, thế mà có lúc c̣n nghe người đời kể lấy làm công.

- Mọi việc đă quá xa xôi rồi, nhưng thiển nghĩ, chiêm nghiệm về tội và nợ  chắc phần nào an ủi được vong linh Từ. C̣n như về công, tôi không hiểu đó là công với ai, với Hồ Tôn Hiến, với triều đ́nh, hay với bách tính ?

- Bây giờ có nói, bề nào th́ cũng không xong. Thiên hạ nói, như câu thơ ngài đọc vừa rồi, tôi cầu xin sự thương hại nơi Hồ Tôn Hiến, thậm chí có thể c̣n trở thành thê thiếp của hắn, quả là độc địa, nhưng cũng không sai. Lúc ấy tôi như cái xác không hồn, như ma quỉ dắt dẫn. Nỗi ô nhục lớn nhất từ khi cha mẹ sinh ra, là lúc cúi ḿnh cầu xin ấy. Chỉ sau này nghĩ lại, mới thấy Hồ Tôn Hiến là đê tiện, tiểu nhân, nhưng lúc ấy chỉ thấy hắn như sấm sét, như trời.

-Phu nhân coi ông ta là tiểu nhân, Tổng đốc họ Hồ bây giờ đă là quan nhất phẩm triều đ́nh.

- Vâng, cái phẩm giá c̣n thua một kẻ lưu manh hạ tiện. Từ Công sa cơ là v́ người quá trung tín, c̣n tôi đàn bà không những yếu đuối mà c̣n lương thiện nữa.

- Ḍng nướcTiền Đường oan nghiệt đă được phu nhân chọn làm lối thoát, dù muộn màng, cho phẩm giá. Không ít người băn khoăn tự hỏi, dù điều này thật bất nhẫn, rằng trước sau chỉ có một lần, sao việc tự quyết ấy không diễn ra sớm hơn, trong tiệc hạ công chẳng hạn ?

- Thật không biết nói sao. Chắc tiên sinh thừa hiểu, ngay từ khi nh́n thấy Từ Công sừng sững giữa trời, tôi đă coi cái mạng ḿnh là bỏ đi rồi. Tôi không tham sống, v́ c̣n ǵ nữa mà mong ? Nhưng sao không tự quyết lúc ấy, và như thế bớt đi được một nối ô nhục ngh́n lần hơn những ô nhục khác mà tôi đă nếm trải trong đời. Chính tôi cũng không hiểu được. Chỉ c̣n biết hỏi ông trời. Tôi cho rằng trời đă cho đời tôi là một chén đắng, tôi chưa cạn hết, chưa xong. Và tôi đă dốc cạn những giọt cuối cùng ô nhục của kiếp người.

- Thưa phu nhân, tôi không muốn nghĩ thế. Đời người may rủi khác nhau, nhưng trời cho làm người, ai ai cũng có quyền tự chủ hành vi ư nghĩ của ḿnh, dù có khi thân xác bị đoạ đầy. Đó là món quà quư mà trời cho đều mọi người và không bao giờ lấy đi của ai cả. Chỉ khi tự ḿnh không c̣n là ḿnh nữa, mới thật đáng thương, v́ như thế tệ hơn cái chết. Phu nhân đă nh́n thấy điều này, tức là đă vượt qua được đoạn trường này. Cầu mong phu nhân luôn giữ được bằng an bên trong cơi tâm. Xin cám ơn phu nhân đă cho phép có cuộc hội kiến này, nó cũng giúp tôi giải toả những khúc mắc bấy nay trong tâm tư, và xin phu nhân bỏ quá cho những đường đột thô lậu không nên có.

- Trái lại, tôí rât biết ơn tiên sinh, người bạn của Từ Công tôi, nhờ ngài mà tôi đă biết sống tỉnh thức, không trốn chạy bản thân, điều mà trước nay tôi mơ hồ tưởng là con đường giải thoát. Muôn vàn cảm tạ tiên sinh đă cho tôi sống tỉnh thức kiếp sống của con người.

-  Xin bái biệt.

 

Hiếu Tân

 

 


 

 

Những người lính một thời bị lăng quên: Viết Lại Lịch Sử

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


 

 

 

 

 

 

 

  

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: