Trang ChủKim ÂuBáo ChíLưu TrữVấn ĐềChính Nghĩa ViệtĐà LạtThư QuánDịch ThuậtTự Điển

Tác Phẩm Chính Nghĩa BBC LONDON HISTORY AUSTRALIAN RFI PARIS Chân Thiện Mỹ Tác Giả

ESPN3BannerLottery

 

 

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Nhỏ Không Học Lớn Làm ... Thiếu Tướng

 

Trăm năm bia đá th́ ṃn

Ngàn năm bia miệng vẫn c̣n trơ trơ

Tục ngữ Việt Nam

 

Truyện ngắn Trường Sơn Lê Xuân Nhị ,

Phần 1   Xin đón coi phần 2.

 

Cựu thiếu tướng Không Quân Nguyễn Kít tḥ ngón tay cái của ḿnh vào ly cổ nhắc, quậy mấy ṿng rồi rút ra, đưa lên miệng mút nghe đến chụt một phát.  Rút ngón tay ra khỏi miệng, cựu thiếu tướng lại đút ngay nó vào... lỗ mũi ngoáy một phát rồi lại rút ra, dùng ngón tay ấy gơ gơ vào hàm râu của ḿnh, găi nhẹ hàm râu mấy cái rồi mới chịu để nó xuống bàn.  Cựu thiếu tá Đặng Tây ngồi bên cạnh liền xum xoe đẩy một cái khăn bàn gần ngón tay cựu thiếu tướng ...

Nhưng cựu thiếu tướng cóc thèm để ư.  Chả nhe răng, nói lầm bầm trong miệng nhưng khá lớn đủ để cho chủ nhà nghe được:

-Tốt, tốt, rượu như thế này mới gọi là rượu ngon đăi khách quí...

Cựu thiếu tướng Nguyễn Kít là một người khó tính, ăn uống cái ǵ phải ra cái đó, bằng không th́ thế nào chủ nhà hàng hay chủ nhà thế nào cũng bị cự nự...

Nhưng cựu thiếu tướng Nguyễn Kít là ai mà lại khó tính đến như thế?

Cựu thiếu tướng Nguyễn Kít là cựu tư lệnh Không Quân Việt Nam, đă một thời làm đến thủ tướng Việt Nam Cộng Hoà, rồi bị đẩy lên làm ... Phó Tổng Thống và sau đó được cho về nhà để tối ngày hết đi ăn nhậu rồi đến nhảy đầm...

Người ta thường nói, dày dép c̣n có số huống chi con người.  Và cái số của cựu thiếu tướng Nguyễn Kít là một cái số tốt không thể nào nói được...

Trước hết, từ thuở nhỏ, Nguyễn Kít được sinh ra trong một gia đ́nh giàu sang ở miền Bắc.  Thời thực dân phong kiến, giàu có đồng nghĩa với uy quyền và tiếng tăm.  Nguyễn Kít lại là con một trong gia đ́nh cho nên được mọi  người cưng chiều quá mức, muốn cái ǵ cũng có, xin cái ǵ cũng được.  Chính v́ lư do này đă biến Nguyễn Kít thành một thằng bé hư hỏng từ thuở c̣n bé.  Cả hàng xóm ai cũng phải khốn khổ v́ cái thằng Nguyễn Kít tinh nghịch và hư thân mất nết này.  Nh́n thấy con chó ngoài đường, nó phải nhặt đá để ném cho con chó chạy cong đuôi rồi cười lên thích thú.  Gặp con gái, nó phải cḥng ghẹo, có khi c̣n lên cây núp, lấy giây thun bắn vào đít người ta.  Những cây soài cây mít hàng xóm, kể từ khi Nguyễn Kít lớn lên th́ chẳng có cây nào c̣n có trái cả bởi v́ trái cây vừa trổ ra th́ Nguyễn Kít đă kéo bạn bè về lén hái trộm hết.

Một ngày, có một ông thầy tướng đi ngang qua nhà, nh́n thấy thằng bé đang ngồi nghịch với con gà đá, th́ bỗng dừng chân lại, nhận ra thằng bé này có tướng lạ.  Ông thầy tướng đứng ngắm một lúc, gật đầu ba phát và lắc đầu ba phát rồi ngữa mặt lên trời than:  “Tốt như thế mà cuối cùng lại hỏng, hỏng bét, về già cơ cực khốn nạn như chó không nhà...”

Mẹ của Nguyễn Kít hôm ấy vừa ăn cơm xong đang ngồi xỉa răng trước nhà, nghe như thế th́ lấy làm lạ bèn lớn giọng hỏi:

-Này lăo già dở hơi kia, lăo nh́n con tôi rồi nói ǵ mà về già như chó không nhà?  Lăo phải cắt nghĩa cho tôi nghe không th́ tôi cho đầy tớ nhà tôi ra dần lăo cho nát xương đấy nhá...

Ông già kia đă toan bỏ đi nhưng nghe như thế th́ giật ḿnh dừng chân, xoay  người, cúi đầu vái mẹ Nguyễn Kít một vái thật sâu rồi nói:

-Thưa bà, tôi vốn là một thầy đồ, biết được chút ít chữ nghĩa của thánh hiền nhưng sinh bất phùng thời, bèn đi đó đây, sống bằng nghề coi tướng cho thiên hạ để kiếm miếng ăn.  Tôi có lỡ lời nói xúc phạm xin bà tha lỗi.

Bà mẹ Nguyễn Kít vốn là một người mê tín dị đoan, nghe như thế liền đổi giận làm vui, nói liền:

-Thằng bé này là con duy nhất của tôi đấy, ông xem thử tương lai nó như thế nào?  Nếu ông nói giỏi th́ tôi thưởng cho mấy đồng ăn cháo.

Ông thầy đồ nói:

-Thưa bà, cậu ấm mặt mày khôi ngôi tuấn tú, trán cao miệng rộng, tiếng cười tiếng nói âm thanh nghe sang sảng như cọp gầm, tuổi trung niên sẽ công danh tột đỉnh, nắm luôn cả vận mạng quốc gia trong tay ḿnh...

Mẹ Nguyễn Kít nghe mấy chữ "công danh tột đỉnh" th́ híp mắt lại, hỏi:

-Ối giời, công danh tột đỉnh th́ tôi hiểu, nhà tôi là... công danh tột đỉnh đây, nhưng c̣n nắm vận mạng quốc gia là nắm cái ǵ hở ông thầy?

-Thưa bà, nắm đây tức là làm vua, làm tể tướng đấy chứ chẳng phải nắm cái ǵ cả thưa bà.  Muốn nắm vận mạng quốc gia th́ phải làm tể tướng mới nắm được.

Bà mẹ Nguyễn Kít nghe như thế th́ liền hét vào trong nhà:

-Thằng ở đâu, ra bà dạy.

Một người đàn ông tất tưởi chạy ra, chắp hai tay lạy bà:

-Bẩm bà gọi con ạ?

-Ừ, trên sạp gụ có bốn đồng, mày lấy ba đồng ra đây đưa cho ông thầy tướng.  Ông thầy bảo mai mốt cậu Kít nhà mày làm tới Tể tướng đấy, mày liệu hồn.

Thằng ở dạ một tiếng, không hiểu tại sao ḿnh chỉ là một thằng ở phận tôi tớ, c̣n cậu ấm là chủ, làm đến tể tướng mà ḿnh phải liệu hồn nhưng chẳng dám nói ǵ, cúi đầu đi thẳng.

Nhận mấy đồng, ông thầy đồ hết thời cầm nó trong tay lắc lắc cho nó vang lên những tiếng keng, bụng mừng rơn, nghĩ rằng như thế là khỏi sợ đói một tuần lễ.  Đă hai ngày rồi, ông thầy tướng chưa có một chút ǵ trong bụng, đang đói lă  người.

Thầy cúi đầu cám ơn, lại nói:

-Xin cám ơn bà, nhưng thưa bà, đức Khổng Tử có dạy, biết mà không nói là bất lương, c̣n nói mà không hết th́ bất nghĩa, tôi chẳng phải là phường bất lương hay bất nghĩa cho nên xin phép bà cho tôi nói hết ạ.

Mẹ Nguyễn Kít vẫn c̣n típ cặp mắt lại v́ đang nghĩ đến thằng con ... tể tướng, nói luôn:

-Thầy cứ nói, chẳng cần phải khách sáo làm ǵ.

-Thưa bà, cậu ấm làm được tới tể tướng là nhờ bởi được quới nhân phù trợ, dù học vấn sẽ chẳng có ǵ, tài th́ lại càng ít hơn, và quan trọng hơn cả, đức th́ không không bằng một hạt cát trong sa mạc...

-Học vấn, tài năng, đức độ là cái quái ǵ mà phải lo?  Chuyện quan trọng là nó có làm được tể tướng hay không?

-Thưa bà, cậu ấm sẽ làm tể tướng khoảng 2 năm.

-Như thế th́ bỏ mẹ rồi, sao mà ít thế?

-Thưa bà, tôi thấy sao th́ nói vậy ạ.

-Thôi, 2 năm cũng được, nhưng mà nó có thể vơ vét được bao nhiêu?  Cỡ chừng vài chục ngàn lượng vàng không?

Ông thầy tướng không trả lời mà lại quay sang nh́n thằng bé Nguyễn Kít lúc ấy đang nâng con gà đá lên và nh́n sâu vào ... hậu môn nó như để t́m một cái ǵ.  Và vô t́nh thế nào không biết, thằng bé đang nh́n ngắm hậu môn con gà th́ con gà bỗng phẹt ra một phát, bắn một luồng cứt gà từ đít bay vào giữa mặt thằng bé...

Thằng bé kêu ối lên một tiếng rồi nổi cơn tam bành lên, xoay con gà đưa lên cao đập mạnh một phát xuống một ḥn đá.  Con gà đá dăy đành đạch mấy cái.  Thằng bé vẫn c̣n giận, lại đưa nó lên rồi đập xuống mấy cái nữa...

 Thương thay con gà đá, bị thằng bé đập mấy phát mạnh quá, quẹo đầu kêu ẻo ẻo vài tiếng rồi nằm xụi lơ...

Nh́n thấy như thế th́ ông thầy tướng lắc đầu liền mấy cái, than "Như thế th́ hỏng, hỏng rồi, hỏng bét."

Rồi ông quay sang nói với mẹ Nguyễn Kít:

-Thằng này có số làm quan nhưng không có số làm giàu, không bao giờ giữ được tiền.  Thưa bà, hai năm làm tể tướng, cậu ấm chẳng vơ vét được ǵ sốt cả.

Bà mẹ Nguyễn Kít dơ hai tay lên trời, nói như khóc:

-Ối giời ơi, như thế th́ làm tể tướng làm cái chó ǵ.  Sao mà nó ngu thế.

Ông thầy tướng không nói ǵ, cúi đầu vái bà một vái, nghĩ đến một tô phở thơm lừng ở cái tiệm phở ngay cuối đường này, nước miếng chảy ra phải nuốt lại:

-Những ǵ cần nói tôi đă nói hết, xin phép bà, tôi đi.

Nhưng ông thầy tướng chưa kịp cất bước th́ bà mẹ Nguyễn Kít liền nhớ ra một chuyện, nạt liền:

-Không được.  Ông nói th́ phải nói cho hết.  Lúc năy ông nói con tôi về già cơ cực khốn nạn là nghĩa làm sao?

Ông thầy tướng đứng im, không nói ǵ.  Ông không nói bởi ông biết càng nói thêm th́ bà sẽ càng nổi giận.  Hơn nữa, ông đói đă hai ngày rồi, chân đứng không muốn vững, không một xu dính túi, bây giờ được đến ba đồng tiền thưởng th́ phải tự thưởng cho ḿnh...  Chỉ cần nghĩ đến đó là nước miếng ông thầy tướng lại chảy ra...

Bà mẹ Nguyễn Kít quắc mắt, giọng rít lên the thé:

-Này, này, bà nói cho mày biết đây là chỗ quan quyền đấy nhé, không nói được th́ giả tiền lại đây cho bà...

Rồi như để trợ oai, bà quay sang thét vào trong nhà:

-Tụi bay đâu, mau ra đây mà túm lấy lăo già này cho tao, đừng để lăo chạy thoát.

Mẹ, như thế là tiêu mẹ nó hết tô phở.  Ông thầy tướng ứa nước mắt trong ḷng nhưng lớn tiếng nói, giọng chẳng hề có chút tiếc nuối hay sợ hăi:

-Thưa bà, bà chẳng cần phải làm thế ạ.  Tôi đói đă hai ngày v́ không có tiền mua ǵ ăn, cho nên, ba đồng này bà cho tôi là lớn lắm.  Nhưng bây giờ bà muốn lấy lại th́ bà chỉ cần nói một tiếng, tôi chẳng dám giữ, bà cần ǵ phải hô hoáng lên như là đi bắt cướp như thế...

Nói xong, ông thầy tướng cúi người, hai tay chụm lại, đưa mấy đồng tiền  ra trước mặt bà.  Cũng vừa lúc ấy, mấy thằng đầy tớ từ trong nhà chạy ra, có thằng cầm cả dao, bao vây lấy lăo già... đói meo nhưng không biết phải làm ǵ.

Bà mẹ Nguyễn Kít cũng thấy hơi kỳ, liền nạt bọn đầy tớ:

-Chúng mày cút hết vào trong kia. Mẹ, tao chỉ nạt hờ, sao mà nhanh chân thế?

Bọn đầy tớ nh́n nhau, chẳng thể nào hiểu nổi lúc nào là hờ, lúc nào là thật, rồi cùng nhau rút đi.

Bà nói:

-Nhà tôi phú quư bao nhiêu đời, tiền rừng bạc bể, chẳng tiếc ǵ ông vài đồng, nhưng tôi muốn ông nói cho tôi nghe về hậu vận của thằng bé v́ lúc năy tôi nghe ông nói mấy câu ǵ như là về già cơ cực như chó không nhà...

-Xin bà cầm lấy tiền đi ạ.  Tôi xin phép phải đi.

-Thôi, ông giữ lấy, ông đói đă hai ngày rồi, ra mua cái ǵ mà ăn...

Ông thầy tướng nghiêm sắc mặt:

-Thưa bà, đói th́ tôi nhịn quen rồi nên chịu được, c̣n nhục th́ tôi chưa bao giờ quen cả...

Bà mẹ Nguyễn Kít liền xuống nước:

-Thôi, bỏ qua đi lăo già khó tính.  Ông nói đi...  Ông nói hay tôi cho thêm 2 đồng nữa là đủ 5 đồng, ăn cho sướng nhé.  Sao, hậu vận thằng bé thế nào?

Nhưng bà sửng người khi ông thầy tướng đứng thẳng người lên, lật úp hai bàn tay cho 3 đồng tiền rơi xuống đất, nói:

-Xin cám ơn bà, tôi không nói được nhưng tôi có vài lời khuyên.

Bà mẹ của Nguyễn Kít ngạc nhiên đến độ không nói lên được một lời.  Bà nghĩ thầm cha thầy tướng này chắc đói quá nên đâm rồ.

Ông thầy tướng lại nói:

-Thưa bà, phàm sống ở trên đời, cái luật đơn giản là nếu ḿnh thương ai, th́ được người ta thương lại, ḿnh ghét ai, th́ bị người ta ghét lại, ḿnh phản bội ai, th́ bị người ta phản bội lại.  Cái tướng thằng bé con nhà bà, tốt thật, suốt đời luôn luôn gặp được những quới nhân phù trợ và sẽ làm đến quan tể tướng, nhưng kẹt cái là nó có cái gịng máu phản bội trong người.  Để rồi bà xem.  Ở nhà th́ nó phản bội gia đ́nh, ra đường, nó phản bội bạn bè, làm tể tướng, nó phản bội đất nước.

Nghe người ta chửi con ḿnh như thế th́ bà mẹ Nguyễn Kít đâm bực.  Bà nói:

-Con tôi muốn phản bội ai là việc của nó, nhưng nó làm đến tể tướng những 2 năm, không vơ vét nhiều th́ cũng vo vét được ít, sao ông dám bảo về già lang thang như chó không nhà?

-Tôi thấy sao th́ nói vậy, không phải ư bà, mong bà đừng chấp cho lăo già lắm mồm.

Tôi xin phép bà, tôi đi...

Bà mẹ Nguyễn Kít cay lắm, chỉ muốn sai đầy tớ chạy theo dần cho lăo một trận nhưng nghĩ lại, thấy lăo nói con ḿnh làm đến tể tướng, th́ cũng thấy an ủi phần nào, liền chỉ mở miệng ra mắng theo:

-Cái lăo thầy tướng dở hơi, ăn nói không đâu vào đâu

  

 

 

  http://www.chinhnghia.com/

http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/

http://nguoidalat.informe.com/portal.html

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: