Trang ChủKim ÂuBáo ChíLưu TrữVấn ĐềChính Nghĩa ViệtĐà LạtThư QuánDịch ThuậtTự Điển

Tác Phẩm Chính Nghĩa BBC LONDON HISTORY AUSTRALIAN RFI PARIS Chân Thiện Mỹ Tác Giả

ESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioLearning

 

 

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  

CHỈ LÀ PHÙ VÂN

 

hoanghaithuy

November 24, 2012

 

 

 

 

Phù vân, tất cả chỉ là phù vân.

 

Lợi lộc ǵ đâu khi con người phải chịu đựng bao gian lao vất vả dưới ánh mặt trời? Thế hệ này đi, thế hệ kia đến, trái đất măi măi trường tồn. Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trời vội vă ngả xuống nơi nó  mọc lên. Gió thổi xuống phía nam rồi xoay về phía bắc: gió xoay lui xoay tới rồi gió đi; gió trở qua trở lại ḷng ṿng. Mọi khúc sông đều xuôi ra biển nhưng biển cũng chẳng đầy. Sông chẩy tới đâu th́ từ đó sông lại tiếp tục. Chuyện ǵ cũng nhàm chán, chẳng thể nói ǵ hơn. Mắt có nh́n bao nhiêu cũng chẳng thấy có ǵ lạ, tai có nghe đến mấy cũng chẳng thấy ǵ mới.

Điều đă có rồi ra sẽ có, chuyện đă làm  rồi sẽ lại làm ra: dưới ánh mặt trời nào có chi mới lạ?

Nếu có điều ǵ đáng cho người ta nói: “Coi đây, cái này mới!” th́ điều ấy đă có trước chúng ta từ bao thế hệ rồi. Chẳng ai c̣n nhớ đến người xưa,  những người đến sau th́ cũng thế, các thế hệ mai sau chẳng c̣n nhớ đến họ.

o O o

 

Căn nhà Công Tử Hà Đông vào đời ở Thị Xă Hà Đông. Căn nhà này c̣n ở đó nhiều năm sau khi CT đă từ lâu trở thành bụi đất. Xây lên năm 1933, căn nhà này năm 2012 bằng tuổi CTHĐ. Tám Bó không thiếu, không lẻ Que nào. Bẩy mươi năm xưa CTHĐ từng đứng trên ban-công nhà này nh́n trời. Tám giờ một buổi sáng Tháng 12, 1946, CT Hà Đông ra khỏi căn nhà này và không một lần trở lại. Ảnh này ghi năm 2000.

Càng nhiều khôn ngoan, càng nhiều phiền muộn, càng thêm hiểu biết, càng thêm khổ đau.

Bây giờ nh́n vào hết mọi việc do chính tôi làm, và bao gian lao vất vả tôi phải chịu, tôi thấy: tất cả chỉ là phù vân, chỉ là công dă tràng xe cát; dưới bầu trời có lợi lộc ǵ đâu. Rồi tôi để tâm suy nghĩ về cái Khôn, cái Điên và cái Dại. Tôi thấy cái Khôn lợi hơn cái Dại, ánh sáng tốt hơn bóng tối.

Người khôn biết mở mắt nh́n.

Kẻ dại bước đi trong tăm tối.

 

C̣n tôi, tôi biết: cả hai cùng chung một số phận.

Tôi tự nhủ: “Số phận của kẻ dại làm sao th́ số phận của  người khôn cũng như thế. Vậy tôi khôn cho lắm để làm ǵ? Chỉ là phù vân. Đời đời nhớ người dại, măi măi nhớ người khôn: làm ǵ có chuyện đó. Tất cả đều rơi vào quên lăng. Tất cả đều chết, người khôn cũng như kẻ dại.

Tất cả chỉ là phù vân, chỉ là công dă tràng xe cát.

 

Dưới bầu trời này

Mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời

Một thời để chào đời, một thời để ĺa thế

Một thời để trồng cây, một thời để nhổ cây

Một thời để giết chết, một thời để chữa lành

Một thời để phá đổ, một thời để xây dựng

Một thời để khóc, một thời để cười

Một thời để than văn, một thời để múa nhẩy

Một thời để quăng đá, một thời để lượm đá

Một thời để ôm hôn, một thời để tránh hôn

Một thời để kiếm t́m, một thời để đánh mất

Một thời để giữ lại, một thời để vứt đi

Một thời để xé rách, một thời để vá khâu

Một thời để làm thinh, một thời để lên tiếng

Một thời để yêu thương, một thời để thù ghét

Một thời để gây chiến, một thời để làm hoà.

 

o O o

 

Của càng nhiều, tiêu pha càng lắm. Người có của được lợi lộc ǵ, ngoài thú vui được nh́n thấy của cải? Làm việc vất vả th́ ngủ ngon, ăn ít hay ăn nhiều th́ cũng vậy; lắm bạc, nhiều tiền đâu được ngủ ngon?

Dưới ánh mặt trời, tôi thấy sự dữ làm tôi đau xót, đó là người giữ của mang họa vào thân. Của cải mất sạch khi thất bại trong việc làm ăn, đến lúc sinh con chỉ c̣n tay trắng. Lọt ḷng mẹ, trần truồng làm sao, th́ cũng sẽ ra đi như vậy. Chịu đựng bao gian lao vất vả để rồi không mang theo được ǵ. Đến làm sao, ra đi làm vậy.

Đời người trôi qua trong tang tóc, trong khổ đau, trong chán chường.

 

o O o

 

Giữa tuổi thanh xuân, bạn hăy tưởng nhớ đến Đấng đă dựng nên ḿnh.

Đừng chờ đến ngày tai ương ập tới.

Đừng chờ cho năm tháng qua đi, những năm tháng mà bạn phải nói:

“Tôi chẳng c̣n có niềm vui nào.”

Đừng chờ đến khi mặt trời với ánh sáng, mặt trăng cùng các ngôi sao đều trở thành tối tăm, và mây đen tụ lại khi cơn mưa đă dứt,

Ngày ấy người giữ nhà sẽ run lẩy bay, chàng trai vạm vỡ phải kḥm lưng,

Các cô xay bột không c̣n xay nữa, các bà nh́n qua cửa sổ chỉ thấy cảnh sắc lờ mờ.

Ngày ấy cánh cửa ngó ra đường đóng lại, tiếng cối xay từ từ nhỏ đi, người ta trổi dậy khi nghe tiếng chim hót, những cô ca sĩ sẽ im tiếng hát.

Ngày ấy, đường hơi dốc cũng làm người ta sợ, chân bước đi mà ḷng kinh hăi.

Ngày ấy, hoa hạnh đào nở ra trắng xóa, loài châu chấu trở nên chậm chạp, nặng nề, trái bạch hoa hết c̣n hương vị.

V́ con người đi đến nơi ở ngàn thu, bên đường đầy những người khóc than ai oán.

Đừng chờ đến khi dây chỉ bạc đứt, b́nh vàng vỡ, ṿ nước bể tại hồ nước, ṛng rọc gẫy rơi xuống giếng sâu.

Đừng chờ đến khi bụi đất lại trở về bụi đất,

Khi phàm nhân trả lại Thiên Chúa hơi thở Người đă ban cho ḿnh.

 

o O o

 

CTHĐ: Những năm 1981, 1982, sau 24 tháng nằm trong nhà tù cộng sản – lần tù thứ nhất, 24 tháng kéo dài qua 3 năm: 1976, 1977, 1978 – tôi trở về mái nhà xưa dột nát và ṿng tay gầy của người vợ hiền – nằm phơi rốn trong tù tôi chỉ mong được ra khỏi tù. Ra khỏi tù tôi sẽ sống khác trước khi tôi vào tù: tôi sẽ cam phận, sẽ không uất hận, sẽ không nghĩ chuyện tôi phải làm việc ǵ đó để giải tỏa nỗi phẫn hận trong tim tôi, tôi sẽ khiêm tốn sống với vợ con tôi trong đói khổ, trong nhục nhằn, cơ cực, tôi sẽ không diễn tả nỗi buồn sầu, sự tuyệt vọng của tôi bằng thơ, bằng những bài viết gửi ra nước ngoài: tôi sẽ sống như một người dân tầm thường nhất của thành phố Sài G̣n, thành phố bị đổi tên.

Nằm trong tù tôi nghĩ ra tù tôi sẽ sống như thế, tôi sẽ sống được như thế, nhưng ra khỏi tù không lâu – chưa đầy ba bẩy hai mươi mốt ngày – tôi lại thấy tôi sầu buồn, tôi uất hận, tôi phải làm những việc ǵ đó. Tôi cố quên sầu muộn, uất hận bằng cách đọc sách. Trong căn gác nhỏ tôi dịch đoạn sách Ecclesiastes trong Kinh Thánh ra tiếng Việt.

Cái máy chữ của tôi bị bọn Công An Thành Hồ lấy mất trong lần chúng đến nhà tôi bắt tôi đi tù hai năm trước, tôi viết lại bằng bút. Nhiều năm quen viết bằng máy chữ, chữ tôi viết bằng bút rất xấu. Nhưng nay bị bắt buộc phải viết bằng bút, tôi viết cẩn thận, nắn nót, tập Truyền Đạo tôi viết chữ khá đẹp. Tôi đóng những trang viết thành những tập sách nhỏ, đem đến tặng các bạn tôi ở nhà thờ. Ai cũng quí. Những năm ấy Sài G̣n có rất ít Kinh Thánh. Những kho sách Kinh Thánh bị bọn Công An lấy sách mang đi hết. Có tiền nhưng người cần không thể t́m mua Kinh Thánh những năm 1980 ấy ở Sài G̣n.

Lời văn Truyền Đạo hấp dẫn tôi. Rồi tôi lần thứ hai từ biệt ṿng tay gầy của người vợ hiền và ngôi nhà dột nát để đi tù lần thứ hai.

Ḍng thời gian dài một ánh bay.. Những ngày như lá tháng như mây.. Năm năm sau ngày tôi ra khỏi nhà tù cộng sản lần thứ hai, vợ chồng tôi sang Hoa Kỳ. Trong căn pḥng chúng tôi sống những ngày cuối đời  chúng tôi có đến 4 quyển Kinh Thánh.

Đoạn Sách Truyền Đạo trên đầu bài này được tôi trích trong quyển Kinh Thánh do Toà Tổng Giám Mục Sài G̣n xuất bản năm 1998. Trong ban biên dịch có Linh mục Nguyễn Công Đoan. Tôi được ở tù chung trại Tù Khổ Sai  Z 30 A với Linh mục Nguyễn Công Đoan. Khi Linh mục nằm tù trong Nhà Tù Chí Hoà, tôi tù trong Khu ED với ông nhưng không cùng pḥng giam với ông.

Hôm nay, một ngày cuối năm 2012, ở Xứ Kỳ Hoa, đến Lễ Thanksgiving của người Mỹ, tôi mở Kinh Thánh đọc lại những đoạn văn xưa, những đoạn văn làm tôi cảm động ba mươi năm trước, tôi bồi hồi thấy:

Giữa tuổi thanh xuân, tôi sống, tôi ăn chơi, tôi chẳng bao giờ  tưởng nhớ đến Đấng đă dựng nên tôi. Tôi chẳng lúc nào nghĩ có ngày tai ương đến đời tôi, tôi cứ tưởng cuộc đời tôi sẽ phơi phới sung sướng măi.

Năm tháng qua đi, nay tôi phải nói:

“Tôi chẳng c̣n có niềm vui nào.”

Ngày nay với tôi  mặt trời với ánh sáng, mặt trăng cùng các ngôi sao sắp trở thành tối tăm, mây đen tụ lại trong hồn tôi khi cơn mưa chưa dứt,

Nay tôi có những lúc run lẩy bẩy, nay lưng tôi kḥm, nay răng tôi không c̣n cái nào, nay tóc tôi rụng gần hết, nay tôi đi không vững, nay tôi sợ lên cao, tôi chóng mặt khi tôi cúi xuống.

Nay những nữ ca sĩ không c̣n hát cho tôi nghe nưă – các cô có hát, tôi không nghe được – nh́n qua cửa sổ ra Rừng Phong, tôi chỉ thấy lờ mờ cảnh sắc, mắt tôi nay mang kính lăo nặng số nhất nhiều chữ tôi cũng không c̣n đọc được.

Ngày hôm nay cánh cửa đời tôi sắp đóng lại, tiếng đời nhỏ đi với tôi. Tai tôi sắp không c̣n nghe được tiếng nữa. Vợ tôi nói, tôi thường phải hỏi:

“Em nói ǵ?”

Tôi quên tên người.

Ngày nay  đoạn đường hơi dốc, năm bẩy bậc thang cũng làm tôi sợ, chân bước đi mà ḷng tôi kinh hăi. Không c̣n ngồi xổm được, tôi phải ngồi bệt, tôi phải chống hai tay ḅ lên mới đứng dậy được.

Ngày nay hoa hạnh đào nở trắng trên đầu tôi, cử động của tôi trở nên chậm chạp, nặng nề, vụng về,  tôi nghe, tôi nói khó khăn, hoa trái cuộc đời với tôi hết c̣n hương vị.

Tôi đang đi đến nơi ở ngàn thu, bên đường tôi đi chẳng có ai than khóc.

Phù vân. Chỉ là phù vân.

Nh́n lại đường đời tôi đă đi, tôi thấy cho tới nay, khi tôi sắp ĺa đời,  tôi có nhiều hạnh phúc hơn tai họa, tôi được yêu thương nhiều hơn tôi bị thù ghét, những tai họa đến với tôi nhẹ hơn những tai họa đến với nhiều người khác.

Chiều nay tôi định viết bài Tạ Ân, nhưng trái tim tôi bồi hồi, xin hẹn tôi sẽ viết.

 

Mời bạn đọc vài bài Thơ

 

REQUIEM

 

Thơ Robert Louis Stevenson

 

Under the wide an starry sky

Dig the grave and let me lie:

Glad did I live and gladly die

And I let me down with a will.

This be the verse you grave for me:

“Here he lies where he long ‘d to be.

“Home is the sailor, home from the sea

“And the hunter from the hill.”

 

 

Thơ CTHĐ:

 

Kinh cầu

 

Dưới trời cao, dưới trời sao

Xin đào huyệt, đặt tôi vào.

Tôi sống vui, tôi chết vui.

Tôi nằm yên, tôi mỉm cười.

Đây lời thơ trên mộ bia:

“Nơi này người mong trở về,

“Thủy thủ về nhà từ biển,

“Thợ săn về từ đồi kia.

Z 30 A Tháng Tám 1989.

 

Thơ Edmund Valler

 

OLD AGE

 

The seas are quiet when the winds give o’er

So calm are we when passion are no more.

For then we know how vain it was to boast

Of fleeting things, so certain be lost.

Clouds of affection from our younger eyes

Conceal that emptiness which age decries.

The soul’s dark cottage, batter’d and decay’d

Lets in new light through chinks that Time hath made:

Stronger by weakness, wiser men become

As they draw near to their eternal home,

Leaving the old, both world at once they view

That stand upon the threshold of the new.

 

Thơ CTHĐ

 

ĐỜI BÊN KIA T̀NH ĐỢI

 

Biển yên lặng khi gió trời ngừng thổi,

Ta thản nhiên khi mê đắm dịu rồi.

V́ Ta đă biết những ǵ sôi nổi

Chỉ thoảng qua đời, thấp thoáng mà thôi.

Băo tố đam mê khi Ta trẻ tuổi

Phù vân bay – khi Ta đến cuối đời.

Tâm hồn già nua, ră rời, mệt mỏi

Vết thời gian để lại những khung trời

Dù tang thương, dù u ám, tả tơi

Ánh sáng mới vào hồn cùng với tuổi.

Mạnh hơn, khôn hơn, mặc dù yếu đuối,

Người đi xa về đến cửa nhà rồi.

Thế giới cũ giă từ không tiếc nuối,

Ngưỡng cửa đời chân dạo với niềm vui.

Ta gửi lại đời mấy hơi thở cuối,

Một đôi T́nh hoài niệm tuổi hai mươi.

Thế giới mới đang chờ ta bước tới

Đời bên kia T́nh đợi đấy, Em ơi.

 

Tháng 12, 1989, Z 30 A.

 

Năm 2000, ở Atlanta, ông HO Già cầm tay, nói:

“Viết nữa. Viết cho chúng tôi đọc. Viết đến năm Tám mươi.”

Năm nay – 2012 – ông bạn c̣n ở Atlanta không ông? Thưa ông, tôi đă viết đến năm tôi Tám mươi tuổi.”

 

CÔNG TỬ HÀ ĐÔNG

Rừng Phong, Xứ T́nh Nhân, Kỳ Hoa Đất Trích.

Sáu giờ Tối Thứ Bẩy 17 Tháng Mười Một, Năm 2012.

 

 

 

 


 


 

 

 

 

 

http://www.youtube.com/user/khieuvusaigon#g/u

http://www.youtube.com/user/vgdoanchinhthuan?feature=watch

 

 

 

  http://www.chinhnghia.com/

http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/

http://nguoidalat.informe.com/forum/

http://chinhnghiamedia.informe.com/forum/

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: