Trang ChủKim ÂuBáo ChíDịch ThuậtTự ĐiểnThư QuánLưu TrữESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioVideos/TVLearningLịch SửTác PhẩmChính NghĩaVấn ĐềĐà LạtDiễn ĐànChân LưBBCVOARFARFISBSTác GỉaVideoForum

 

 

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

 

NT Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố Vấn An Ninh

Đặc Biệt của TT Reagan và NT Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

MINH THỊ

Bài trong trang này nhằm cung cấp thông tin phục vụ yêu cầu tham khảo, điều nghiên của Người Việt Quốc Gia trong tinh thần "tri kỷ, tri bỉ", " biết ta, biết địch" để nhận rơ những âm mưu, quỷ kế, ngôn từ và hành động của kẻ thù và có phản ứng, đối sách kịp thời. V́ mục đích chiến đấu chống kẻ thù chung là Cộng Sản nên nhận được bài cùng lập trường là chúng tôi tiếp sức phổ biến. V́ thế có những tác gỉa chúng tôi đăng bài nhưng chưa liên lạc được. Nếu tác gỉa nào cảm thấy không hài ḷng xin liên lạc qua email, chúng tôi sẽ lấy bài của quư vị xuống trong ṿng 48 tiếng. 

 

 

 

BÀI HỌC NHỎ CHO BỌN BIỂN LẬN TALAWAS

 

 

Gởi ṭa soạn talawas

 

Báo in trên giấy mới gọi là báo. Website chỉ là phương tiện thông tin mới, là nơi lưu trữ bài vở mà thôi. Một tờ báo in chịu đủ mọi áp lực. Sự tồn tại của báo in không dễ dàng chút nào khi cương quyết chọn con đường chân chính. Báo mạng theo quư vị gọi, dễ qúa, rẻ tiền qúa, vài chục bạc một tháng là có ngay một website, gom góp bài vở bỏ lên là thành trí thức, nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo phê b́nh tuốt luốt, chẳng sợ một áp lực nào, không ai đ́nh bản được. Bạn bè làm thêm vài bài ”chúc tụng, phúng điếu” là yên tâm có chỗ trên “mảnh chiếu văn học” ngay.

Quư vị không cần phải bao biện nhiều qúa làm ǵ. Ở đây, trong trường hợp này, quyết định của quư vị thể hiện “Đạo Tắc Truyền Thông”. Bài của ông Thuận Văn là một bài phỉ báng trào lưu chống cộng một cách thô bỉ, thiếu lư luận. Điều đó buộc chúng tôi phải lên tiếng cho minh bạch TRẮNG ĐEN, PHẢI TRÁI.

Chúng tôi nghĩ rằng khi quư vị đă post bài của TV lên sau khi đă cân nhắc và lượng định kỹ như vậy mà c̣n đầy rẫy sai lầm, quư vị không muốn đăng bài bẻ gẫy lư luận của ông TV là đương nhiên. Sự thiếu vô tư, t́m cách che chắn cho phe đảng một cách qúa lộ liễu như vậy cho chúng tôi thấy cái HÈN của quư vị. Chúng tôi không hănh diện ǵ khi xuất hiện trên talawas đâu. Chuyện chẳng đặng đừng v́ phải dạy cho TV một bài học mới gởi bài đến quư vị. Đăng hay không đăng điều đó không có ǵ quan trọng. Bạn bè, đồng đội , đồng nghiệp của chúng tôi khắp năm châu. Quư vị có đăng là v́ DANH DỰ của quư vị đấy.

Quư vị SỢ ĐỐI DIỆN VỚI SỰ THẬT th́ làm công tác văn hóa, cầm bút làm ǵ chứ. Bẻ bút đi! Chọn một nghề khác hay hơn! KHỎI NGƯỢNG VỚI TIỀN NHÂN.

Chúng tôi cầm bút không nhằm trở thành nhà văn hay nhà thơ ǵ cả. Chúng tôi là một nhà báo. Chúng tôi cầm bút để điều hướng dư luận và bảo vệ giá trị, chân lư của Người Việt Quốc Gia. Tôn chỉ của Talawas, chúng tôi đă đọc qua nhưng hôm nay mới thấy thực chứng: “Ngôn qúa kỳ hành”.

 

Trong bài “Kẻ Sĩ và Bồi Bút” chúng tôi viết trước đây để dạy cho Tú Gàn một bài học có một đoạn xin trích lại gởi tặng quư vị.

trích “Kẻ Sĩ và Bồi Bút”

............

ĐẠO CỦA NGƯỜI CẦM BÚT

 

Để kết thúc bài này chúng tôi xin kể một câu chuyện về cái đạo của người cầm bút.

Chuyện như sau:

[ Yên Vương Lệ tức Thành Tổ đời Minh cướp ngôi của cháu là Huệ đế. Một vị ḥa thượng dặn ông trước khi đánh kinh sư:

 

- “ Phương Hiếu Nhụ tất không hàng đâu, nhưng xin ông đừng giết. Giết Nhụ th́ cái ṇi đọc sách trong thiên hạ sẽ tuyệt mất.( ư nói đạo thánh hiền).”

V́ vậy khi chiếm được kinh thành, gọi Hiếu Nhụ vào, Yên Vương Lệ vỗ về ngay:

- Tiên sinh đừng tự làm khổ thân, tôi chỉ muốn học Chu Công giúp Thành vương đó thôi!

- Thành vương đâu?

- Hắn tự thiêu rồi.

- Thế sao không lập con Thành vương?

- Đó là việc trong nhà trẫm.

Đáp rồi, Thành Tổ kêu tả hữu đưa bút giấy cho Hiếu Nhụ:

- Thảo tờ chiếu để ban bố trong thiên hạ, không nhờ tiên sinh không được.

Hiếu Nhụ liệng cây bút xuống đất:

- Chết th́ chết chứ không chịu viết.

Minh Thành Tổ nổi giận, sai phanh thây ông ở chợ. Năm đó ông 46 tuổị Vợ và con đều tự tử. Họ hàng bạn bè trước sau bị giết tới mấy trăm người./......]

 

 

Đời thượng cổ, Trung Hoa đă đặt ra chức Thái Sử, chọn những người có công tâm, không ham danh vọng, phú quư, nhất là không sợ chết, những người có “hạo khí” như Mạnh Tử nói, để giao cho chức đó. Nhiệm vụ của THÁI SỬ là chép đúng ngôn hành tốt cũng như xấu của nhà vua và các đại thần, lưu lại đời sau, để khuyến khích họ làm điều thiện và cảnh cáo họ khi làm điều ác. Thái sử muốn viết ǵ th́ viết miễn sao đúng sự thực.

Thực tế cho thấy ḍng mực của các Thái Sử là MÁU, là TÂM HUYẾT với hậu thế. Máu của những người cầm bút chân chính này tuôn chảy mênh mang qua những thăng trầm của lịch sử nhân loại v́ bảo vệ SỰ THẬT nhưng không bao giờ tận tuyệt. “Văn dĩ tải đạo”. Văn chương thực sự chỉ có giá trị khi người cầm bút biết xem đó là một phương tiện để bảo vệ Chân Thiện Mỹ, chống lại Sự Giả Dối, Bạc Ác, Phản Nhân Văn.

 

Phương Hiếu Nhụ vốn không phải là Thái Sử nhưng tư cách của một KẺ SĨ buộc ông chấp nhận cái chết chứ không làm điều trái với lương tâm.

 

Đạo của người cầm bút là như vậy.

 

Kim Âu

 

 

Đó là KẺ SĨ phương ĐÔNG

C̣n đây là phương Tây:

 

'Le silence c'est la mort

Et toi si tu tais tu meurs

Et si tu parle tu meurs

Alors dis et meurs.'

tạm dịch

Im lặng là cái chết

Này bạn nếu bạn như vậy bạn đang chết.

Và nếu nói ra bạn phải chết.

Nào hăy nói ra và chết.

 

 

Mạo muội 

 

 

Kim Âu

 

 

Kính gởi quư vị trong ṭa soạn

 

Rât tiếc đă làm quư vị mất vui

Bài trả lời TV đă lên khoảng 10 websites

Việc gởi  thư đến quư vị là một cái "test" nho nhỏ

vậy thôị Chúng tôi chẳng cần bắt bí quư vị làm ǵ.

Chúng ta là những người cầm bút cần phải thẳng thắn.

Xin nhờ gửi cho ông Thuận Văn một câu của tôi:

 

Rừng Nho cao thâm, Biển Thánh mênh mông.

Kẻ hậu sinh mới nhặt được cọng cỏ ven rừng,

nếm được một hạt muối biển đă tưởng

ḿnh am hiểu tam  tài thật không bằng đứa thất phu.

 

 

Trân trọng

 

 

Kim Âu