NGÀY CÀNG SÁNG TỎ

 

 

 

Kiêm Ái

 

 

 

 

 

 

 

Ủy Ban Truất Nhiệm nghị viên Madison Nguyễn đă bắt đầu làm việc để thực hiện ư chí của gần 2 ngàn người Việt tị nạn Cộng Sản nhóm họp tại G.I. Forum, ngày 9.12.2007 vừa qua.

Cho đến hôm nay th́ vấn đề truất nhiệm nghị viên Madison Nguyễn là việc thực hiện không những ư chí của 2 ngàn người, mà có thể nói là toàn thể người Việt tị nạn Cộng Sản tại San Jose, bằng cớ là ngày 2.3.2008 một cuộc biểu dương tinh thần qui tụ khoảng 10 ngàn người Việt tị nạn Cộng Sản cũng đă nhắc lại ư muốn truất nhiệm nghị viên Madison.

Trong tuần này, khi Ủy Ban Băi Nhiệm thong báo cần chữ kư của một số đồng hương khu vực 7 ghi danh vào danh sách tiên khởi, đồng hương khu vực này đă tự đến Văn Pḥng Ủy Ban để ghi danh và kư tên, mặc dù luật lệ thành phố chỉ yêu cầu 50 cử tri cho lần nạp đơn đầu tiên, nhưng chỉ trong vài giờ đă có hơn 100 cử tri đến ghi danh, khiến Ủy Ban Băi Nhiệm phải giải thích đồng bào mới an tâm trở về. Nói chung là hầu hết đồng hương đă nhận thức được việc băi nhiệm nghị viên Mỹ gốc Việt này là cần thiết, cần thiết như phải mổ xẻ một cái ung bướu trong thân thể, phải vứt nó ra khỏi thân thể mới có thể sống và làm việc thoải mái.

Thái độ và hành động của đồng hương thật rất hợp t́nh, hợp lư. V́ kể từ ngày nghị viên Madison Nguyễn ngồi vào Hội Đồng Thành Phố SJ th́ cô ta đă gây bất ổn triền miên cho cộng đồng Việt Nam nói riêng và thành phố nói chung. Dư luận người Việt trên khắp thế giới khi được biết sự thật về vụ Little Saigon cũng đă hưởng ứng, ủng hộ và đồng ư mặc dù nghị viên Madison Nguyễn là người Mỹ gốc Việt đầu tiên được vào Hội Đồng Thành Phố SJ, nhưng cũng phải truất nhiệm để bảo vệ nền dân chủ của Hoa Kỳ và nhất là để khỏi bị các sắc dân khác cho là người Việt đă đem mầm mống độc tài phi dân chủ của Việt Cộng sang Hoa Kỳ. Trong bài “Tại Sao Recall? (có đăng lại trong số báo này), tôi đă tŕnh bày những tṛ lật lọng, lươn lẹo, tráo trở của Madison Nguyễn, và những hành động và thái độ này khiến mọi người nh́n cô ta như là một kẻ không có chút tư cách tối thiểu của một con người trưởng thành, hoặc cô ta chỉ là một cán bộ thuộc cấp, bị người khác điều khiển một cách nghiêm khắc cho đến nỗi những cái rất tầm thường, rất cần thiết để tỏ ra cô ta là một con người, cô ta cũng không thể làm khác được.

 

Không có lư trí của con người:

Một trong những nguyên tắc căn bản của dân chủ là “thiểu số phục tùng đa số”. Đây là một nguyên tắc rất rơ ràng, nó giúp chuyển giao quyền hành từ người này sang người khác một cách ḥa b́nh thay v́ đảo chánh đẫm máu, xáo trộn cũng như nội chiến ở các nước không có dân chủ. Nguyên tắc tiểu số phục tùng đa số đă đưa cô Madison Nguyễn vào chức vụ nghị viên thành phố San Jose, và nó đă loại ứng cử viên Linda Hàn Nguyễn, v́ cô Madison Nguyễn nhận được nhiều phiếu hơn cô Linda. Nguyên tắc này chặt chẽ cho đến nỗi ở cuộc bầu cử lần thứ 2, chỉ cần hơn 1 (một) phiếu cũng thắng, dĩ nhiên, thua 1 phiếu cũng thua luôn. Ở Nam Cali, cô Jannet Nguyễn chỉ hơn đối thủ 3 phiếu và cô được làm Giám Sát Viên, c̣n đối thủ của cô th́ về nhà chờ “bày keo khác”. Trong tất cả các cuộc thăm ḍ, các vụ biểu dương lực lượng của đồng bào San Jose, Bắc California, phe ủng hộ tên Little Saigon đều chiếm đại đa số, không phải với một tỉ lệ nhỏ nhoi, mà là một tỉ lệ hơn 90% so với 6 hoặc 10%. Thế nhưng nghị viên Madison Nguyễn đă bất chấp, gạt bỏ kết quả này, dù cuộc thăm ḍ do cô nêu ra, dù cuộc thăm ḍ do nhật báo San Jose Mercury, một tờ báo ít có cảm t́nh với cộng đồng tị nạn Cộng Sản Việt Nam thực hiện.

 

“Đại diện người vắng mặt”, một tṛ chơi bệnh hoạn:

Trong bất cứ cuộc đầu phiếu, bầu cử nào, người ta chỉ căn cứ vào những lá phiếu của người hiện diện chứ không ai căn cứ vào những người vắng mặt, v́ chỉ có ÔNG TRỜI mới biết ư muốn của những người không nói ra ư kiến của ḿnh. Nhưng cô Madison làm được chuyện đó. Trong khi gần 2 ngàn người hiện diện tại hội trường thành phố đêm 20.11.2007, thỉnh cầu thành phố đặt tên Little Saigon và chỉ có 4 người ủng hộ “nghị viên Madison” trong đó có 2 du sinh (du sinh không phải cử tri, cũng không có tư cách can dự vào việc chính trị của thành phố), thế nhưng cô cho rằng cô phải “đại diện” cho những người làm 2, 3 jobs không đến được! Thực là một lập luận của những kẻ không có lư trí, hay đúng hơn, lập luận của những con người Cộng Sản Việt Nam, giống như bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ Việt Cộng mở một cuộc trưng cầu dân ư trong tự do để hỏi xem dân chúng có tín nhiệm đảng Cộng Sản làm đại diện dân hay không, nhưng Việt Cộng luôn luôn cho rằng chúng được “toàn dân tín nhiệm!”. Lập luận của Madison Nguyễn và của Việt Cộng giống nhau y hệt! Sáu ngàn (6,000) người tham gia cuộc thăm ḍ của báo San Jose Mercury, có đến hơn 5 ngàn người chọn tên Little Saigon, và và chỉ có hơn 300 người không chọn tên này. Thế nhưng cô Madison Nguyễn cho rằng cô phải làm đại diện cho những người không phát biểu ư kiến. Nếu áp dụng nguyên tắc ngày th́ chính bản thân Madison Nguyễn không “đủ phiếu” để làm nghị viên! Không biết Madison để lư trí cô ở đâu mà cô suy nghĩ một cách ngược ngạo như vậy.

 

“Dung ḥa”, một phát minh quái đản:

Trong khi có hơn 2 ngàn chữ kư thỉnh cầu đặt tên Little Saigon, và chỉ có 14 hội đoàn và cá nhân mà đúng ra chỉ có 8 cá nhân chọn tên New Saigon. Nhưng cô Madison cho rằng cô phải dung ḥa 2 khuynh hướng nói trên bằng cách đặt ra một tên khác! Đó là Saigon Business Distrct. Nói cách khác, Madison Nguyễn đă thực hiện sự độc đoán của cô ta một cách trắng trợn, ở trong một quốc gia có hơn 200 năm lập quốc và 200 thực hiện dân chủ một cách khá toàn hảo.

Công việc của thành phố San Jose mà nghị viên Madison Nguyễn lại phải làm việc do một cá nhân là ông Tăng Lập điều khiển, cô c̣n lộng hành cho đến nỗi để Tăng Lập điều khiển luôn cả văn pḥng thành phố. Chính cô ta biết đây là một việc làm bất chính, nên cô làm trong bóng tối, lén lút, thay v́ đưa ra công khai cho toàn thể cử tri biết và quyết định, v́ đó là quyền lợi, quyền hạn và trách nhiệm của cử tri và thành phố. Chính cái tên đầu tiên đặt cho khu vực đường Story, do Tăng Lập đặt, cô Madison chỉ thi hành. Những mẫu phướn, mẫu monuments cũng do Tăng Lập “sáng tạo”. Như vậy, nếu không nói Madison Nguyễn là con người gian trá thử hỏi c̣n “tĩnh từ” nào khác thích hợp cho cô ta?

Đây không phải là lần đầu tiên mà nghị viên Madison Nguyễn chơi tṛ thiếu lư trí. Trong vụ xây dựng Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng, cô Madison đă lén lút đưa dự án này cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngăi toàn quyền thực hiện, chọn thành viên cho Board Directors, khi đă hoàn tất mọi việc, Madison mới phổ biến, “mời” đồng hương tham dự lễ “ra mắt và gây quỹ”. Nói cách khác, cô ta coi cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản như là một công cụ hay là những đứa con nít, chỉ khi nào cần phải có để hợp thức hóa công việc của cô, cô mới cho biết, lại c̣n trâng tráo lên giọng “đại diện luật pháp” khi có người hỏi cô tại sao khi được thành phố chấp nhận một ngân khoản 2.8 triệu mỹ kim để tạo măi hay xây dựng Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng, cô không cho cộng đồng hay biết? Madison Nguyễn đă cho rằng: tiết lộ cho cộng đồng biết là bất hợp pháp, là phạm luật! Nhưng khi có người hỏi tại sao cho cộng đồng biết th́ phạm luật, mà cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngăi biết và thực hiện dự án này th́ không phạm pháp, Madison Nguyễn đă trả lời: “v́ năm ngoái, khi cháu ra ứng cử, bác sĩ Ngăi đă giúp cháu rất nhiều”. Với những lời lẽ này, cô Madison Nguyễn coi cả cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản là con nít, hay cô ta là một người bị bịnh tâm thần? Dĩ nhiên là không phải, cô Madison Nguyễn đă bị người khác điều khiển, cô chỉ là âm binh của tên phù thủy đó, nó bảo sao cô làm vậy, v́ chính kẻ điều khiển này đă coi Madison như là một phương tiện, một dụng cụ chứ không phải là một con người. Để đạt cho bằng được mục tiêu, Madison Nguyễn đă bất chấp luật pháp, đă bất chấp luật Brownd Act, ngấm ngầm vận động quá bán nghị viên đồng viện ủng hộ đề nghị của cô ta. Khi được hỏi tại sao lúc đầu cô nói chỉ những người sinh sống hay buôn bán trên đường Story mới có quyền quyết định cái tên cho khu vực này, nay cô lại chủ trương đưa vấn đề này để toàn thể cử tri San Jose bỏ phiếu? Cô đă chối ngay rằng “tôi không bao giờ và không bao giờ nói như thế”, ngay cả khi luật sư Đỗ Văn Quang Minh cũng như anh Lê Hoàng Trung cho phát thanh lại chính lời cô nói, cô vẫn trơ bộ mặt đá, vẫn không chấp nhận.

Trong việc đặt tên cho khu vực thương mại đường Story “để vinh danh người Mỹ gốc Việt” Madison Nguyễn đă lần lượt đưa ra 3, 4 đề nghị, đề nghị sau loại bỏ đề nghị trước, cô Madison và ông thị trưởng Chuck Reed đă bất chấp thủ đoạn, bất chấp liêm sỉ, miễn sao tên Little Saigon phải bị loại mới được. Từ “chỉ những người sinh sống hay buôn bán trên đường Story mới có quyền quyết định cái tên đặt cho khu vực này” đến toàn thể cử tri San Jose bầu phiếu quyết định, nhưng cuối cùng, Madison Nguyễn cũng không đạt được mục tiêu, và cô và người điều khiển cô cũng không thể nào loại bỏ được tên Little Saigon, v́ nó đi ngược lại nền dân chủ của Hoa Kỳ, ngược lại với ư chí của đại đa số người Việt tị nạn Cộng Sản.

Từ “Bản Lên Tiếng của Đài phát thanh Quê Hương” đến “Chúng tôi lên tiếng” (Our Voices) tưởng rằng sẽ gây được ảnh hưởng trong cộng đồng, nhưng từ đó, đài Quê Hương đă bị đồng hương phản đối, dư luận cười chê, cho là đài Quê Hương phản bội cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản, là cộng đồng đă ủng hộ, nâng đỡ đài Quê Hương mười mấy năm qua, chỉ v́ đài Quê Hương chống Cộng, và tôn trọng sự thật, nhưng, qua bản lên tiếng với những lập luận phiến diện, sai lầm chỉ cốt làm sao binh vực Madison Nguyễn. Tiếp theo, đài Quê Hương cũng phổ biến bản “Chúng Tôi Lên Tiếng” qui tụ một thiểu số người thật, c̣n nhiều người bị “mượn tên”, trùng tên, hoặc tên giả. Sự lường gạt này chứng minh phe ủng hộ Madison Nguyễn chỉ đem lại sự xấu xa cho Madison và những ai ủng hộ cô ta mà thôi. Và mặc dù ông Chuck Reed đă nâng đỡ, đă cho cái “Our Voices” này có chỗ ngồi ưu tiên trong hội trường, có tự do muốn phát biểu bao nhiêu phút cũng được thay v́ chỉ một phút như mọi người. Sau cùng, cũng do sự sắp xếp của Chuck Reed và Madison, nghị viên Sam Liccardo đă kêu Lê Văn Hướng lên tŕnh bày một bản thỉnh nguyện yêu cầu hoặc là để họ được chọn tên hay không có tên nào cả. Với 92 chữ kư của “thương gia trong vùng”, Bản Thỉnh Nguyện Thư này là một sự bịp bợm “vĩ đại”, biến Lê Văn Hướng thành tên lưu manh, lợi dụng chữ kư của các cơ sở buôn bán trong khu vực. Sự bịp bợm được phơi bày khiến nghị viên Sam Licaccdo như đỉa phải vôi, vội vàng đính chính, giải thích quanh co, dồn “phe ủng hộ” Madison Nguyễn vào thế cùng quẩn. Ai đă bày ra những điều tệ hại này, nếu không phải là kẻ đứng sau lưng Madison Nguyễn?

Qua những sự việc nêu trên, chúng ta thấy ngày nào Madison Nguyễn c̣n ngồi trong Hội Đồng Thành Phố San Jose, ngày đó không những cộng đồng Việt Nam bị những phiền toái mà các sắc dân khác cũng mang họa lây.

 

Trách nhiệm của cộng đồng:

Như ông Chủ Tịch Cộng Đồng Việt Nam Nguyễn Ngọc Tiên đă lên tiếng xin lỗi đồng hương v́ chúng ta đă ủng hộ Madison Nguyễn, đă dồn phiếu cho cô ta, chúng ta có trách nhiệm đối với các sắc dân khác. Gần một năm qua, thành phố San Jose sống trong xáo trộn, các nghị viên thành phố lúc binh vực bên này, khi chỉ trích bên kia. Ông thị trưởng thành phố Chuck Reed từ một người thân cận với cộng đồng Việt Nam nay trở mặt, điều đó không phải là một hiện tượng lạ, v́ làm chính trị người ta có quyền và đôi khi bắt buộc phải làm như vậy, điều đáng quan ngại là ông Chuck Reed đă nghe theo Madison và làm những điều có thể nói “vô pháp vô thiên”.

Đêm 20.11.2007, gần 2 ngàn người tham dự buổi họp của thành phố và hơn 200 người đă lên phát biểu ư kiến thỉnh cầu Hội đồng thành phố chấp nhận tên Little Saigon, trong khi chỉ có 4 người lên ủng hộ Madison. Với 2 ngàn người, một cuộc tự động tập hợp chưa từng có trong lịch sử họp hành của thành phố này, thế mà ông Thi. trưởng Chuck Reed đă cho là “một thiểu số to mồm”, chứng tỏ ông ta đă “sa chước cám dỗ” nặng nề. Với một tên vô loại Lê Văn Hướng, ăn cắp chữ kư của người khác, bịa chuyện ủng hộ Madison Nguyễn đến nỗi những người bị lợi dụng chữ kư công khai lên tiếng phản đối¸ thế mà ông thị trưởng vẫn điềm nhiên, cho là chuyện cần phải bỏ qua. Việc làm mà lư trí không cho phép, sự nghiệp chính trị theo con đường dân cử của ông ta không cho phép bỏ một thành phần cử tri quyết định thắng, thua trong các cuộc tranh cử, và các sắc dân khác khi hiểu rơ nội t́nh cũng chê trách ông thị trưởng của họ đă thay đổi bản chất, không c̣n là con người mà trước đó họ tín nhiệm. Các nghị viên khác như Sam Liccardo vội vàng hấp tấp kéo tên Lê Văn Hướng lên diễn đàn với một bản văn có 92 chữ kư mà tôi chắc rằng ông ta không cách nào đọc hết bản văn, có thể chỉ đọc cái tựa đề, đă vội vàng đưa ra để hội đồng bỏ phiếu! Biến những nhà dân cử uy tín của thành phố thành những kẻ xử sự không theo lư ltrí, bất kể tương lai tái ứng cử của ḿnh, đó là thành quả của Madison, hay nói rơ hơn là thành quả của “thế lực ma quỷ” như lời của luật sư Đỗ Doăn Quế phát biểu.

C̣n Madison Nguyễn, sau cùng, cô ta đă nói thẳng thừng với Báo San Jose Mercury News rằng các thương nhân và cư dân trong khu vực không thích tên Little Saigon chỉ v́ nó có nghĩa chống Cộng (sic). Nhưng, theo tác giả bài báo th́ cô ta không thu hút được dân chúng trong vùng, có nghĩa là chính Madison Nguyễn không thích Little Saigon chỉ v́ nó có nghĩa chống Cộng chứ không ai khác. V́ sao? V́ thành phố San Jose được mệnh danh là thủ đô chống Cộng, trong bất cứ cuộc thăm ḍ nào Little Saigon cũng đứng đầu và người Việt tị nạn Cộng Sản tại San Jose chỉ ủng hộ những cơ quan đoàn thể nào chống Cộng. Vậy th́ Madison là ai mà chống người chống Cộng? Câu trả lời chính xác là Madison Nguyễn là người của Việt Cộng hay bị Việt Cộng mua chuộc, hay bị Việt Cộng áp lực, v.v… Mặc dù trên đài phát thanh Quê Hương, Nguyên Khôi đă c̣ mồi để Madison phủ nhận lời tuyên bố chống người chống Cộng và Madison c̣n nói cô ta đă gởi thư yêu cầu nhật báo San Jose Mercury News đính chính, nhưng ai cũng biết đây chỉ là tṛ bịp, lấy vải thưa che mắt thánh mà thôi.

Một con người hành động như âm binh bị phù thủy điều khiển, một con người đă dùng đủ mọi mánh mưu mô kể cả những hành động bất hợp pháp, kể cả những hành động mà ai cũng cho là không có lư trí như Madison Nguyễn, chúng ta cần phải băi nhiệm và băi nhiệm càng sớm càng tốt.

Kiêm Ái 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tại Sao “Recall”?

Từ cái đêm 20.11.2007 mà theo nhà văn Duyên Lăng Hà Tiến Nhất là “The Longest Night”, đêm dài nhất, th́ chữ “Recall Madison Nguyễn” đă được nhiều người đề cập đến và cổ động, coi như một giải pháp cuối cùng cho một vị dân cử mà ḿnh đă ủng hộ, cổ động và dồn phiếu để Madison Nguyễn đắc cử. Và đến chiều Chủ Nhật, 9.12.2007, th́ 2 chữ Recall đă chính thức được 2 ngàn đồng hương chấp thuận.

Câu hỏi “tại sao recall” một vị dân cử? Bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu tiền bạc và công sức để truất phế một nghị viên, rồi bầu lại nghị viên khác v.v… cộng đồng có nghĩ đến chuyện đó hay không,? Chưa kể “tránh vỏ dưa lại đạp phải vỏ dừa”? Những lo lắng này rất chính đáng. Và chính những điều này đă là “luận cứ” của những kẻ binh vực nghị viên Madison Nguyễn dựa vào đó để “chữa lửa” cho bà nghị viên này. Nhưng, lập luận rằng “chỉ v́ cái tên mà gây chia rẽ trong cộng đồng” là lập luận coi như “ḥa giải ḥa hợp” nhất mà phía “nâng khăn sửa túi” cho nghị viên Madison Nguyễn đưa ra, và được họ coi như “ăn khách” nhất để đả phá quyết định của đồng hương. Bằng chứng là Chủ Nhật vừa qua (16.12.07), trong bữa ‘Tiệc gây quỹ cho Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất cứu trợ dân oan, nạn nhân băo lụt. Giới thiệu sách cội tùng trước gió vinh danh Ḥa Thượng Thích Quảng Độ”, khi thấy Madison Nguyễn xuất hiện, một số lớn người tham dự (khoảng 10 bàn) đă phản đối và bỏ ra về. Có phải đây là hành động chia rẽ hay không? Hay v́ người ta không thể chung bữa tiệc, dù là tiệc từ thiện với một kẻ đă phản bội họ, đă khinh dễ họ, đă mắng họ là bọn vô công rồi nghề? Do đó, lập luận rằng v́ cái tên cho một khu vực mà cộng đồng chia rẽ th́ hoàn toàn không đúng, trái lại, đúng như lời tên Việt Cộng Nguyễn Dy Niên đă than van thảm thiết rằng: “bọn Việt kiều thường ngày th́ chúng chống đối nhau, nhưng khi có việc ǵ có thể nguy hiểm cho chúng th́ chúng lại đoàn kết để chống chúng ta”.

Chính người Việt tị nạn Cộng Sản San Jose đă bỏ mọi hiềm khích và đoàn kết ngay khi biết được tự do và dân chủ ở San Jose bị chà đạp, chính họ đă thấy việc phải làm khi tập hợp trên 2 ngàn người để có quyết định chính xác.

Muốn biết tại sao mà 2 ngàn người Mỹ gốc Việt đồng thanh hô to mấy chữ : “Recall Madison Nguyễn” và đưa cả 2 tay lên, rồi đứng dậy để bày tỏ sự cương quyết của ḿnh, chúng ta nên b́nh tĩnh xét lại những ǵ mà Madison Nguyễn đă làm có đáng “đồng tiền bát gạo” để đưa Madison Nguyễn về vườn đuổi gà cho chồng hay không. Muốn biết những lập luận của những người binh vực Madison Nguyễn có chính đáng hay chỉ là những luận cứ hàm hồ, chúng ta hăy b́nh tĩnh t́m hiểu tại sao một nghị viên người Việt lại bị người Việt truất phế. Sau đây là những hành động mà nghị viên Madison đă làm để đưa đến quyết định của cử tri người Mỹ gốc Việt:

Nghị viên Madison Nguyễn đă nhân danh cộng đồng Việt Nam để xin Hội Đồng Thành Phố ngân khoản cho việc tạo măi hay xây cất một Trung Tâm Sinh Hoạt cho cộng đồng Việt Nam. Nhưng khi được thành phố chấp thuận một ngân khoản 2.8 triệu Mỹ kim để dùng vào việc này, nghị viên Madison Nguyễn không hề cho cộng đồng hay biết. Đùng một cái, Madison gởi thư mời đồng hương đến dự lễ ra mắt Ban Quan Trị TTSHCĐ và gây quỹ. Mọi người đều ngạc nhiên, và khi biết ra sự việc th́ rất phẫn nộ, Nghị viên Madison đă giao cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngăi và 5 người rất xa lạ với cộng đồng đảm trách vấn đề này, trong khi không cho cộng đồng biết bất cứ một chi tiết nào ngoài cái thiệp mời được đọc trên đài và đăng trên báo.

Trước t́nh thế đó, ông Nguyễn Ngọc Tiên, Chủ Tịch Ban Đại Diện Cộng Đồng đă triệu tập một phiên họp có nghị viên Madison tham dự. Trước những câu hỏi của đồng bào, nghị viên Madison đă lần lượt  “giải đáp” rằng: Sở dĩ cô không cho cộng đồng biết là v́ nếu làm như vậy là “phạm luật”. Được hỏi tại sao cho cộng đồng biết th́ phạm luật mà cho bác sĩ Ngăi biết và lập ban điều hành th́ không phạm luật, nghị viên Madison trả lời: “V́ năm ngoái, khi cháu ra tranh cử, bác sĩ Ngăi đă giúp cháu rất nhiều”, và lư do mà cô giao công tác này cho bác sĩ Ngăi và 5 người xa lạ là v́ “công việc này tốn rất nhiều tiền bạc, những người bác sĩ Ngăi đem vô là họ phải đóng một số tiền rất lớn, tiền thành phố cho chỉ để làm việc khác, ḿnh phải có tiền để điều hành”. Nhưng đến khi được hỏi họ đóng bao nhiêu tiền th́ Madison nói tỉnh bơ: “Chưa có ai đóng đồng nào cả” và  “số tiền 2.8 triệu Mỹ kim cũng không có”. Nhân danh cộng đồng để xin tiền Thành Phố, đến khi xin được th́ giao cho người ân của cá nhân ḿnh, để người này “đưa một số người vào làm việc này để họ đóng góp một số tiền “rất lớn”. Cho cộng đồng biết th́ phạm luật, cho người ân của riêng ḿnh chẳng những biết mà c̣n lợi dụng để đưa người vào điều hành công việc này để nhận tiền “vào cửa” của họ. Thử hỏi, cộng đồng phê phán:

NGHỊ VIÊN MADISON NGUYỂN LÀ KẺ LẤY CÔNG VI TƯ, PHẢN BỘI CỘNG ĐỒNG, ĂN NÓI LƯƠN LẸO có ǵ không đúng? Một nghị viên như vậy có đáng phải bỏ đi hay không? Chúng tôi c̣n giữ cuốn video thu h́nh buổi họp hôm đó. Buổi “ra mắt và gây quỹ cho cái Board Director đă bị hủy bỏ. Nghe nói bác sĩ Nguyễn Xuân Ngăi đă cho Madison Nguyễn là dại dột khi đến họp với cộng đồng!

Tháng 6 vừa qua, nghị viên Madison Nguyễn đă đưa đề nghị và được Hội Đồng Thành Phố chấp thuận lấy đường Story giới hạn bởi 2 đường Senter và McLaughlin, làm khu thương mại cho người Việt, nghị viên Madison Nguyễn cũng không cho cộng đồng biết, cho đến khi cái tên “Việtnamese Business District” (VBD) được nói đến, mà người chúc tụng cái tên đầu tiên này lại là … Việt Cộng. Cộng đồng đă đề nghị đặt tên cho khu vực này là Little Saigon với nghị viên Madison, nhưng không được cô ta chấp thuận. Cộng Đồng cũng đă gặp cả thị trưởng Chuck Reed để đề nghị cái tên mà đa số đồng bào mong muốn.

Trước t́nh thế quá đông người ủng hộ tên Little Saigon, Ủy Ban Tái Phát Triển Thành Phố San Jose (từ nay xin đọc là UBSJ) đă mở cuộc họp tại thư viện Tully, San Jose, để “tham khảo” về những banners mà thành phố sẽ dựng lên trong khu vực này, nhưng hầu hết hơn 200 đồng hương Việt Nam đă yêu cầu UBSJ chấp nhận tên Little Saigon, khiến cho Madison nổi trận lôi đ́nh. Nghị viên Madison đă mạt sát, dạy dỗ đồng hương khi làm kinh tế th́ phải quên chính trị, và cô cho rằng dù 100% đồng hương có muốn tên Little Saigon đi chăng nữa cũng không được, chỉ có những chủ nhân business và cư dân trên đường Story trong khu vực chỉ định mới có giá trị quyết định.

Thiên bất dung gian, UBSJ căn cứ vào lời cô Madison đă mở một cuộc thăm ḍ chủ nhân business và cư dân trong khu vực mà cô Madison cho là chính họ mới có quyền chọn tên. Kết quả trong 117 phiếu gởi trả lại, chỉ có 6 phiếu ủng hộ tên do cô Madison đề nghị, c̣n 44 phiếu chập thuận tên Little Saigon. Nếu Madison Nguyễn là một người biết tự trọng, tôn trọng lời nói của ḿnh, cô Madison phải chấp thuận tên Little Saigon mới là người đại diện cho dân, là người đàng hoàng, nhưng, thấy ư muốn của người dân không đúng với ư của cô ta, nghị viên  Madison liền đưa ra cái tên khác: “New Saigon”. Đại diện cho dân, tự chọn khu vực để cho rằng họ mới có quyền quyết định, thế mà khi họ quyết định chọn tên Little Saigon qua cuộc thăm ḍ của chính thành phố, cô Madison vẫn không chịu! Đây có phải là hành động của KẺ ĐỘC TÀI, LƯƠN LẸO hay không?

Trong thời gian này, nhựt báo San Jose Mercury News (SJMN) mở cuộc thăm ḍ trên “mạng”, kết quả là trên 90% trong hơn 5 ngàn phiếu đă chọn tên Little Saigon. C̣n cái tên do Madison đặt ra không được 10%. Cô Madison vẫn không chịu mở mắt ra mà nh́n nhận sự thật để làm nhiệm vụ đại diện cho dân, cô ta có là kẻ ĐẠI DIỆN CHO DÂN hay không?

 Trước hành động ngoan cố của Madison Nguyễn, Ban Đại Diện Cộng đồng Việt Nam Bắc Cali. đă mở một cuộc họp lấy ư kiến của đồng hương. Kết quả tất cả mọi người tham dự buổi họp đều chọn Little Saigon. Cô Madison từ chối không đến tham dự, v́ bận tham dự “kỷ niệm 30 năm thành hôn của người quen”. Trong khi đó, một Ủy Ban Vận Động Tên Saigon (UBVĐ) cũng đă làm một bản Thỉnh Nguyện Thư với 2 ngàn chữ kư gởi lên các nghị viên thành phố, ông Minh Dương, một ứng cử nghị viên đơn vị 8, cũng đă làm một cuộc thăm ḍ dư luận, kết quả cũng trên 90% chọn tên Little Saigon.

Qua những cuộc thăm ḍ, gởi Thỉnh Nguyện Thư, và nhiều cộng đồng khác, nhất là Cộng Đồng Việt Nam Hoa Kỳ cũng đă gởi thư đến tất cả các nghị viên thành phố, trong đó có cô Madison Nguyễn, yêu cầu thành phố chọn tên Little Saigon (báo Tiếng Dân có đăng tải vào các số báo trước).

Trong khi đó, bác sĩ Nguyễn Xuân Ngăi đă cầm một Thỉnh Nguyện Thư xin chữ kư của đồng hương. Kết quả có 15 Hội Đoàn ủng hộ tên New Saigon. Trong số 15 hội đoàn này đă có 6 “hội đoàn” đă rút lui, không ủng hộ New Saigon nữa, mà trở lại ủng hộ tên Little Saigon. Trên thực tế, những người kư tên trong Bản Thỉnh Nguyện Thư ủng hộ New Saigon, không có “ông Hội Đoàn” nào hỏi ư kiến người trong hội, trước khi nhân danh Hội Đoàn ḿnh làm trùm rồi mới kư tên, mà trường hợp tiêu biểu ông Tony Đinh, Hội Trưởng Hội Tây Sơn B́nh Định là một. Kết quả của các cuộc thăm ḍ, phát biểu trong các buổi họp hay gởi thỉnh nguyện thư lên Hội Đồng Thành Phố th́ tên Little Saigon vẫn là sự lựa chọn của đông đảo đồng hương Việt Nam. Đông đảo một bên 90%, bên kia không tới 10%. Nhưng cô Madison vẫn không chấp nhận. Tại sao?

Nhận thấy tên Little Saigon ngày một nhiều người ủng hộ, mà ủng hộ một cách quyết liệt, không có ai rút lui như “danh sách 15 Hội đoàn” đă ủng hộ cô Madison, ngày 15.11.07, cô Madison bèn cùng ông Chuck Reed đă mở cuộc họp báo trước tiền đ́nh City Hall và công bố cái tên cô mới đặt: Saigon Business District và tuyên bố tên này được 5 vị dân cử chấp nhận! Đây là một cuộc họp báo bỏ túi, rất ít người trong báo giới biết. Lập luận của Madison Nguyễn là  tên Saigon Business District là v́ nó cũng có chữ Saigon và cô không muốn làm mất ḷng phe thiểu số 10% và phe đa số 90%, chấp thuận tên này th́ bỏ tên kia, do đó, cô tự đặt một cái tên khác, khác với 2 tên New Saigon và Little Saigon.

Lúc 7 giờ tối ngày 20.11.2007, hơn một ngàn người tham dự và gần 200 đồng hương đă lên tiếng yêu cầu Hội Đồng Thành Phố chọn tên Little Saigon, chỉ có 4 người, trong đó có 2 du học sinh yêu cầu chọn tên Saigon Business District. Thế nhưng, nghị viên Madison và ông thị trưởng Chuck Reed vẫn giữ vững lập trường, chọn cái tên mà Madison Nguyễn đă đặt ra. Hành động của thị trưởng và phó thị trưởng cũng như Madison Nguyễn là một hành động: ĐỘC TÀI, PHẢN DÂN CHỦ khiến mọi người thất vọng.

Độc tài: v́ những cái tên được nêu lên không được chọn, mà chính Madison Nguyễn chọn.

Phản dân chủ: những ai được dân bầu lên tức là đại diện cho dân. Đại diện cho dân là làm theo ư dân. Đông Phương nói rằng ư dân là ư trời. Hoa Kỳ nói rằng: do dân, v́ dân và bởi dân. Cô Madison có biết tại sao Ủy Ban Tái phát triển đưa ra một cuộc thăm ḍ không? Họ muốn biết ư dân muốn ǵ, trong trường hợp này là muốn đặt tên ǵ trong 6 tên mà họ đưa ra. Ủy Ban này cũng muốn biết tên nào được dân chọn nhiều nhất để họ tŕnh lên cho Hội Đồng Thành Phố để Hội Đồng có một quyết định hợp với ḷng dân! Đây là điều sơ đẳng ai cũng biết, tại sao một nghị viên lại không biết? Cuộc thăm ḍ không phải là không tốn công, tốn của của thành phố. Nghị viên Madison Nguyễn có dám nói với Ủy Ban này kết quả quư vị thăm ḍ tôi không dùng, đừng làm tốn công, tốn của không?

Nếu dân chúng hay cử tri biết được rằng ư kiến của họ không ảnh hưởng ǵ, chắc chắn họ sẽ không trả lời. Không ai rănh để làm một việc không ích lợi, không có ư nghĩa. Đại diện cho dư luận quần chúng,  báo SJMN cũng đă làm một cuộc thăm ḍ, và cuộc thăm ḍ đó kết quả là hơn 90%, hơn 5 ngàn người cũng chọn tên Little Saigon, trong khi đó th́ cái tên do cô đặt ra chưa được 10%. Sau khi Hội Đồng Thành Phố đă quyết định loại bỏ tên Little Saigon ra ngoài, tờ báo này làm lại một cuộc thăm ḍ khác, và kết quả là hơn 90% cho rằng Hội Đồng Thành Phố San Jose đă quyết định sai. Chuyện nghe tưởng như tṛ đùa, nhưng đó là sự thật.

Sự thật là một nghị viên nhân danh cộng đồng mà khi cô tranh cử, đă tận t́nh ủng hộ cô, đến khi đắc cử rồi lại nhân danh cộng đồng xin một Trung Tâm Sinh Hoạt cho Cộng Đồng, nhưng khi được chấp thuận ngân sách 2.8 triệu Mỹ kim lại âm thầm giao cho một người mà cộng đồng rất dị ứng v́ ông ta đi hàng 2, hàng ba trong vấn đề chính trị, ông ta lại kêu gọi những người xa lạ với cộng đồng để chia nhau xử dụng số tiền đă được chấp thuận để “tạo ra Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng!”  Được hỏi tại sao lại giao cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngăi, cô nói như nói với em út trong nhà: “tại v́ lúc tranh cử, bác sĩ Ngăi đă giúp cháu rất nhiều!”. Lấy công vi tư! Trong khi cộng đồng tận t́nh giúp cô th́ cô lại khinh dễ, cho họ không có tiền, không biết luật pháp! Người ta tự hỏi bác sĩ Nguyễn Xuân Ngăi là ǵ của cô mà cô trọng vọng như vậy? Đến khi cô bị cộng đồng vạch mặt, phải hủy bỏ “lễ ra mắt và gây quỹ”, liền bị cho là dại dột khi đến với cộng đồng! Cô lại c̣n lấy “pháp luật của Hoa Kỳ” ra để hù dọa cộng đồng: tiết lộ cho cộng đồng biết công việc của cộng đồng là phạm luật! Cái luật bịa đặt này của cô đă bị đồng hương vạch mặt cô nói xạo. Có ai chấp nhận một con người điêu ngoa như Madison Nguyễn không? Cô ta cho rằng tất cả những kẻ trong cộng đồng này đều là những kẻ mường mọi, không có lư trí. Do đó, khi bị lật mặt nạ, cô lại tỉnh bơ nói rằng: công việc này cần rất nhiều tiền, những người muốn vô board director phải có nhiều tiền, và ông Ngăi đem họ vào họ đă phải đóng rất nhiều tiền. Bị hỏi vặn thế họ đóng bao nhiêu tiền, lúc đó cô mới biết hố. Hố nặng, v́ nói như vậy tức là ai có tiền nạp cho cô th́ mới được cô cho vào trong board director. Cách chọn người kiểu này ở Việt Nam gọi là “thủ tục đầu tiên”. Lúc đó, cô lại nói như có thoa mỡ ḅ trên môi miệng: nói vậy chứ chưa ai đóng đồng xu cắc bạc nào cả. Con người đó có tư cách để làm một người b́nh thường không, chưa nói đến là vị đại diện cho dân? Có đáng để chúng ta truất phế con người điêu ngoa này không?

Sau vụ “Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng", những người binh vực cô cho rằng v́ c̣n trẻ, v́ thiếu kinh nghiệm nên cô mới có cách xử sự quá lố như vậy, nhưng qua những hành động mà cô đă làm trong vụ đặt tên cho khu thương mại ở đường Story th́ không ai có thể cho rằng cô Madison là người trẻ, thiếu kinh nghiệm, trái lại họ xác định Madison Nguyễn là con người đă được huấn luyện rất kỹ để có những hành động bất chấp lư trí, bất chấp t́nh cảm và nghĩa lư ở đời. Lẽ ra, sau lần “Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng” đă gây sóng gió và chính cô cũng phải mất mặt khi phải nói ngược nói xuôi, lúng ta lúng túng, người ta nghĩ rằng cô đă biết rơ không thể nào qua mặt được cộng đồng.

Không ngờ, trong vụ đặt tên cho khu vực thương mại dành riêng cho người Việt, cô đă lập lại cái thói điêu ngoa. Kể từ khi thành phố San Jose được thành lập, đây là lần đầu tiên có một hội đồng thành phố có những quyết định độc tài và phản dân chủ, mà lại do một nghị viên gốc Việt, một sắc dân đến đây v́ không chịu được độc tài phản dân chủ của Việt Cộng. Một sự nhục nhă cho tập thể người Việt khi có một kẻ phản bội dân chủ tự do ngay tại nơi đă ban phát cho họ cái mà ḿnh liều chết để đạt cho bằng được..

Nếu chỉ v́ cái tên Little Saigon không đáng để cho chúng ta tranh căi như lập luận của những kẻ thiếu vô tư, tại sao Madison Nguyễn lại bằng mọi cách, kể cả hy sinh tương lai chính trị của cô? Có cái giá nào mà đắt hơn một tương lai chính trị mà cô hằng mơ ước sẽ là dân biểu tiểu bang, nghị sĩ tiểu bang hay dân biểu liên bang? Câu hỏi này cũng nên đặt cho ông thị trưởng Chuck Reed, một người 15 năm qua luôn sát cánh với một cộng đồng để có một sự ủng hộ triệt để, lại đành vứt bỏ khối cử tri có thể quyết định thắng hay bại của bất cứ một cuộc bầu cử nào khi không ai đạt được số phiếu 50% + 1 phiếu? Ông Chuck Reed và nghị viên Madison chà đạp lên ư chí của dân chúng, đă độc tài, phản dân chủ. Đó là lư do chính đáng tại sao phải Recall Madison Nguyễn. Recall Madison Nguyễn là bổn phận của sắc dân Việt Nam, v́ chính một người Việt Nam đă gây ra. Thành hay bại chúng ta cũng phải làm, chưa làm th́ làm sao biết thành hay bại?  Đối với những người vượt biên, nếu cân nhắc thành bại th́ ai dám vượt biên? Tại sao nghị viên Madison Nguyễn và ông Chuck Reed lại làm chuyện độc tài phản dân chủ th́ luật sư Đỗ Doăn Quế và nhà báo Huỳnh Lương Thiện đă trả lời: Có bàn tay Ma Quỷ, có thế lực Ma Quỷ đằng sau vụ này. Có bàn tay của các đại gia đằng sau vụ này. Những kẻ bị ma quỷ sai khiến th́ nên vứt bỏ nó đi. Xin mượn lời luật sư Đỗ Doăn Quế và nhà báo Huỳnh Lương Thiện kết thúc bài phiếm hơi… ngắn này./-