10/15/2005

 

Đáp Số Về  Cuộc Họp Mặt Dân Chủ 2005?

 

Phùng Ngọc Sa

 

 

 

 

 

 

Một số anh em trong nhóm thân hữu do đoán được ư định của tác giả bài “Ẩn số của cuộc Họp Mặt Dân Chủ 2005” (HMDC 2005) là sớm muộn cũng viết thêm phần nhận định để nói rơ sự hiện diện của Ông Hoàng Minh Chính (HMC) tại Hoa Kỳ, được xem như là một “sứ giả” của Hà Nội; v́ thế các thân hữu đó đă tự lên Net, hứa hẹn với độc giả sẽ có bài “Đáp số cuộc HMDC 2005” để tŕnh bày một số diễn biến về cuộc họp mặt trong tháng 9-05 vừa qua. Nhưng bài viết chưa xong th́ đă có một “cơn lốc” truyền thông, vô số điện thư xuất hiện trên các diễn đàn với sức công phá lớn do chính độc giả chủ động, tập trung xoáy mạnh vào đám tay sai Việt Cộng (VC) để đập tan mọi ư đồ đen tối của CSVN qua lá bài HMC. 

Trước khi nêu ra những sở hở ấu trĩ của CSVN qua vai tṛ của “sứ giả” Hoàng Minh Chính, chúng tôi xin lược qua mấy điều dưới đây:

 

* Vị thế của Người Việt Quốc Gia Hải Ngoại (NVQGHN).

 

Trong một cuốn sách lư luận về Mácxít-Leninnít dùng để giảng dạy cho cán bộ, Lê Nin, một tay tổ cộng sản quốc tế đă khẳng định:” Tất cả những ai không phải là cộng sản, đều là kẻ thù của CS”. (Tout ce qui n’est pas communist, il est ennemi de communisme). Giáo điều CS phán: Đối với kẻ thù, dù chỉ là kẻ thù trong tư tưởng cũng phải “triệt”; nếu triệt không được th́ phải Hóa, tức t́m cách hóa giải, để “đối tượng” không cản trở cái mà VC cho là “sự nghiệp cách mạng”; Hóa không được phải Ḥa. Với tư tưởng chỉ đạo đó, th́ tuyệt đại đa số NVQGHN là nạn nhân của chế độ bạo tàn CSVN, và được xem là một đối tượng nguy hiểm mà VC phải tận diệt.

Trong hiện tại, VC do bị yếu thế chưa “phóng tay” triệt hạ Cộng Đồng Tị Nạn đành phải kiếm cách tŕ hoăn để mua thời gian, nên: bên ngoài th́ bọn chúng phải tỏ ra vuốt ve hải ngoại, mồm vẫn luôn nói Người Việt Hải Ngoại là “khúc ruột ngàn dặm”, “người anh em xa rời đất nước “ v.v., thậm chí c̣n lếu láo nói hải ngoại là“cái vú sữa” của chế độ. Nhưng bên trong th́ Người Việt Hải Ngoại được xem là một trở ngại lớn trong tiến tŕnh thống trị đất nước của CS. Xin nhớ, CSVN tuy thống nhất đất nước, nhưng chưa thu phục được ḷng người. Các phong trào đấu tranh chống Cộng sản dai dẳng trong hơn 30 năm qua đă chứng minh điều đó. Sở dĩ lực lượng chống đối trong nước c̣n cầm cự được với bạo quyền Hà Nội là nhờ được  sự yểm trợ tối đa và tích cực của hải ngoại, nhờ thế họ mới phát động hết cuộc đấu tranh nầy đến đợt đấu tranh khác, liên tục chống lại chế độ khiến bạo quyền  Cộng sản không ngồi yên hưởng lạc.

V́ lư do đó, Hà Nội bằng mọi giá và mọi biện pháp phải t́m cách triệt hạ khối đoàn kết của Người Việt Tị Nạn để khống chế CĐNVHN. Có khống chế được hải ngoại th́ HàNội mới khai thác được “chất xanh” (dollars), ”chất xám”(trí thức”); ngoài ra chúng c̣n sử dụng hải ngoại như những  loa tuyên truyền giúp CSVN lừa dối thế giới tự do, có lợi cho chế độ độc tài toàn trị trong nước mà Nghị quyết 36 do Phan Diễn kư ngày 26-4-04 đă nói rơ.

 

Tuy nhiên CSVN muốn, nhưng trời không muốn, v́ thế đă hơn 30 năm qua, hết kế hoạch nầy đến âm mưu khác, HàNội vẫn liên tục sử dụng bọn tay sai nằm vùng t́m cách phân hóa hải ngoại: cụ thể trong sinh hoạt của Người Việt th́ hầu như khắp nơi đều bị đánh phá khiến nội bộ lủng củng; một cộng đồng bị xé thành hai, thành ba; hàng ngũ cựu quân nhân, một tổ chức được coi là có kỷ luật và nhờ tinh thần “huynh đệ chi binh “rất gắn bó với nhau, nhưng một số hội đoàn do thiếu “tỉnh táo“ cũng bị “gom bi” biến thành một công cụ cho một tổ chức tay sai; cuối cùng làTrung Tâm Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại, một Văn Đàn từng được Văn Bút Quốc Tế chính thức công nhận là một tổ chức của VNCH với lá quốc kỳ ”Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ” thế mà c̣n bị chia rẽ và trở mặt đánh nhau túi bụi.

 

Tuy VC hết sức quấy phá như thế, nhưng đến nay chúng vẫn không triệt nổi Khối Đoàn Kết Người Việt hải ngoại. V́ thế, CSVN phải đành xuống nước để cầu ḥa; muốn Ḥa th́ phải t́m cách Thỏa Hiệp. Xin nhớ rằng, chính trị là một nghệ thuật thỏa hiệp (Politique est un art de compromise) và trong tiến tŕnh nầy nếu CSVN muốn Thỏa Hiệp th́ trước hết phải giả vờ đầu hàng Mỹ, thứ đến là ve văn CĐNVHN, đặc biệt là giới trí thức khoa bảng.

 

Với sách lược nói trên và trong t́nh thế hiện tại, kẻ đóng vai tṛ du thuyết để đạt được thỏa hiệp với hải ngoại, theo đánh giá của đảng CSVN, th́ không ai thích hợp hơn ông Hoàng Minh Chính, một lư thuyết gia đầy đủ kinh nghiệm; một người có tính chiến đấu cao; một tên xung kích quyết tử đánh chết bỏ; điển h́nh và cụ thể là năm 1950, trong vai đặc công, ông HMC đă dẫn một đội cảm tử đánh sân bay Gia Lâm ở Bắc Việt. Riêng đối với tầng lớp chống Cộng, đặc biệt là các nạn nhân CSVN ở hải ngoại th́ phần lớn đều biết ông HMC là người từng bị Đảng CSVN gắn cho danh hiệu là một tên chống đảng cực kỳ phản động sau Trần Độ. Thử hỏi, một người mệnh danh là thủ lănh của phong trào đối kháng chống chế độ trong nước như ông HMC mà ra hải  ngoại tiếp tay với Tập Thể Tị Nạn chống Cộng Sản th́ ai mà không tin; mới nghe ai cũng tin tưởng là ông HMC là người đă nắm được chính nghĩa tuyệt đối. Biết rằng, năm 1954, chiêu bài “Chống thực dân Pháp, giải phóng quốc gia”, th́ Việt

Minh Cộng sản đă nắm được Chính Nghĩa Tuyệt Đối. Hiện tại, năm 2005, ai là người chống Cộng Sản giải phóng quê hương” th́ người đó nắm được Chính Nghĩa Tuyệt Đối.

 

* Sơ hở một cách ấu trĩ của Đảng CSVN

 

Do tin tưởng là ông HMC đă nắm được Chính Nghĩa Tuyệt Đối, hơn nữa ông lại là một người từng nêu cao ngọn cờ đối kháng từ hàng ngũ cao cấp nhất trong đảng CS. Với thành tích đó th́ kế hoạch “thỏa hiệp với hải ngoại” để tiếp tục nắm giữ quyền lực của CSVN qua tay HMC th́ không những nó sẽ lừa gạt được quốc tế, đặc biệt là chính giới Mỹ mà c̣n lừa gạt luôn cả khối người Việt chống Cộng cực đoan.  

Thử hỏi một lư thuyết gia tốt nghiệp Đại Học Đông Phương Moscou; Viện trưởng viện Lư luận Mácxít; người từng viết “Bá cáo chính trị cho Trường Chinh đọc trong Đại Hội VI để hướng dẫn đảng chuyển đổi từ “Vị Thế Đối Đầu” sang đường lối “Sống Chung Ḥa B́nh” với tư bản của Cút Xốp, một đề tài vô cùng khó khăn tế nhị; người đă 3 lần bị chế độ bỏ tù; thử hỏi với thành tích cá nhân nổi bật như thế th́ c̣n có ai hơn ông HMC. Khốn thay, đảng CSVN và ông HMC đă quá khinh thường hải ngoại nên đă vấp phạm nhiều sai lầm trầm trọng; làm một việc “Đối Nhân Tiếp Vật” trái ngược hẳn với những ǵ mà HàNội đă làm từ trước khiến lá bài của ông HMC  “bị cháy” mốt cách thê thảm v́ lư do:

 

1-/  Đảng quá hấp tấp vội vàng trong vấn đề đưa ra phương án “Bàn Tṛn Ba Bên”, một h́nh ảnh dễ gây dị ứng cho các nạn nhân CSVN, họ từng kinh hăi v́ hệ lụy của cái được gọi là “Chính Phủ Ba Thành  Phần” và “Hội Đồng Ḥa Giải Ḥa Hợp” Quốc Gia Dân Tộc gồm Ba Thành Phần trong việc thi hành Hiệp Định Paris để “Chấm DứtChiến Tranh & Tái Lập Ḥa B́nh tại VN”; người CS vội quên cái tội phản bội và vi phạm Hiệp định Paris, được coi là một vụ lường gạt trắng trợn và lớn nhất trong lịch sử VN cận đại mà CSVN đă dối gạt quốc tế, và toàn thể dân Miền Nam không bao giờ quên được.

 

2-/ Coi thường hải ngoại, bất chấp dư luận, đưa những nhân vật mà ai cũng biết là đảng viên Cộng Sản ra làm đại diện cho trí thức hải ngoại và trí thức trong nước tỉ như hai trường hợp dưới đây:

 

a-)  Bác sĩ Nguyễn Xuân Ngăi được ông HMC ca tụng và chỉ định là người đại diện trí thức hải ngoại:

Vào ngày 28-9-05, tại Đại học Harvard khi được đảng cho phép, ông HMC đă “phùng mang trợn mắt” tố cáo xả láng đảng, lợi dụng cơ hội nầy ông vội chỉ định ngay Bs Nguyễn Xuân Ngăi là người đại diện trí thức hải ngoại cho phương án Bàn Tṛn Ba Bên; hành động hấp tấp nầy đi đôi với việc đảng chấp thuận để Bs Ngăi bảo lănh

cho ông HMC lưu trú tại nhà Bs Ngăi trong thời gian “chửa bệnh” ở Hoa Kỳ đă nói cho chúng ta thấy rơ các sơ hở vụng về và quá ấu trí của nhà cầm quyền Hà Nội trong tiến tŕnh cầu ḥa để t́m cách thỏa hiệp với hải ngoại. Lư do, phần lớn các giới Quân, Cán, Chính VNCH cũ c̣n sinh hoạt đều biết; Bs Nguyễn Xuân Ngăi,hiện là phó chủ tịch Đảng Nhân Dân Hành Động, một đảng mới nghe danh xưng th́ có người lầm tưởng là một tổ chức chống cộng tích cực. Nhưng xét kỷ lư lịch đảng viên th́ toàn là một màu đỏ máu.

 

Theo hồ sơ t́nh báo của VNCH, trước năm 1975, khi c̣n là sinh viên năm thứ 3 Đại Học Y Khoa Sài G̣n th́ Bs Nguyễn Xuân Ngăi từng giữ chức vụ Tổng Thư Kư; Ngăi là một phần tử đấu tranh cực đoan triệt để chống “Mỹ-Ngụy” của băng đảng Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi; Dương Văn Đầy, Nguyễn Huyên, Cao Lập, Lư Quư Chung, Nguyễn Chánh Trung v.v. Nhóm nầy thường cấu kết với một số học sinh thân Cộng của trường kỹ thuật Cao Thắng xuống đường biểu t́nh đả đảo chống phá chế độ VNCH.

Biết rằng, bọn nầy sau đó v́ sợ cơ quan an ninh VNCH lùng bắt nên phải trốn vào chiến khu theo đảng, phần lớn được đào tạo ngành t́nh báo; đương nhiên đă trở thành đảng viên CS ṇng cốt. Một đặc điểm khác khiến ông HMC phải giới thiệu Bs Ngăi làm đại diện cho giới trí thức hải ngoại v́ lư do, Ngăi hiện giữ chức Phó cho ông Nguyễn Sĩ B́nh, một kỹ sư được đào tại Mỹ, đương kim Chủ tịch đảng Nhân Dân Hành Động mà có thời gian ngắn trước đây từng bị CS Hà Nội bắt bỏ tù v́ tội lập đảng chống Cộng trong nước.

Điều đáng nói là khi thả B́nh, th́ tên Tổng Bí Thư “thiến lợn” Đỗ Mười đă công khai “đánh bóng” Nguyễn Sĩ B́nh (NSB) bằng cách nói “Mặc dầu B́nh là một tên cực kỳ phản động phá hoại đất nước, nhưng v́ đại nghĩa dân tộc, đảng vẫn tha thứ”. Mẹ kiếp chúng, thử hỏi VC đă chặt đầu mổ bụng hằng triệu người th́ sá chi một tên vô danh như kỹ sư NSB; khi bắt không ai biết, mà khi thả th́ lại rầm rộ để hợp thức hóa cho bọn nầy là dân chống cộng

thứ thiệt. Ngay Bs Ngăi cũng được hưởng “đặc ân” như NSB; bằng chứng Bs NXN về VN mở khóa đào tạo cấp tốc “Tim-Mạch” cho các bác sĩ tại Sai G̣n trong một thời gian ngắn; khi mở khóa th́ chẳng ai hay biết, măn khóa lại bị VC tố cáo, gắn cho nhăn hiệu “gián điệp Mỹ” để lấy cớ trục xuất, thế là đảng NDHĐ của Nguyễn Sĩ B́nh và Nguyễn Xuân Ngăi được Hà Nội tô son trát phấn tuyên dương là một đảng chống Cộng “Số Dzách” c̣n ai hơn.

Việc HMC giới thiệu Bs Nguyễn Xuân Ngăi đại diện cho trí thức hải ngoại, tức là đảng đă bố trí một đảng viên CS hải ngoại vào ngồi trong chiếc “chiếu thống trị” c̣n ai chen chân lọt. Đúng là vô ra chỉ là thằng cha VC.

 

b-)  Giáo sư Trân Khuê, một học giả kiêm lư thuyết gia Cộng sản:

Cũng thời gian “chữa bệnh” tại Hoa Kỳ, ông Hoàng Minh Chính sẵn dịp thuận tiện đă giới thiệu luôn học giả Trần Khuê, được xem là nhân vật thứ hai của Phong  Trào Dân Chủ; ông Khuê, tác giả sách “Đối thoại năm 2000” được chính thức làm đại diện cho giới trí thức trong nước. Việc “bổ nhiệm” của ông HMC được bọn chóp bu CS đánh giá là vô cùng thích hợp v́, Giáo sư Trần Khuê cũng được coi là nhân vật hàng đầu trong phong trào đối kháng chống đảng như ông HMC; điều nổi bật, học giả Trần Khuê lại là con người có khả năng kết hợp được hai yếu tố quyết định để đóng tṛ thỏa hiệp, là tính chất “sắt máu” quyết liệt của cựu tướng Trần Độ, và sự “khéo léo”dễ dàng thỏa hiệp (bên ngoài) của Hoàng Minh Chính. Đó chính lànhững yếu tố cần thiết để thành công trong công tác khống chế tầng lớp trí thức của VNCH cũ c̣n kẹt lại tại Miền Nam. V́ lư do nói trên nên một số nhà t́nh báo ngoại giao các nước Âu châu đánh giá học giả Trần Khuê là nhà t́nh báo và gián điệp lỗi lạc chuyên trách văn hóa trong nước. Hơn ai hết, ông ta c̣n là người nắm vững được tư tưởng của giới trí thức Miền Nam hiện đang “nín thở qua sông”.  Đặc biệt vị học giả Trần Khuê khi đối thoại rất khéo và lập trường bên ngoài có vẻ “tṛn như viên bi” nhưng một ai đó mà dám cả gan động đến “Bác Hồ” của ông là thấy mồ tổ, ông gay gắt phê phán: “Chỉ có lịch sử mới có quyền phê phán Bác Hồ thân mến của chúng ta”.

 

Ngoài hai cái sơ hở chính kể trên, bọn phái khiển lại quá ngu dốt đi xúi tụi đàn em từng có dự mưu trong vụ HMDC/ 2005 để lén lút tán gẫu cái “Bàn Tṛn Ba Bên”, lên tiếng để chối tội một cách vụng về. Thử hỏi có ai tra khảo đâu mà hết Bùi Tín viết bài lên tiếng chửi đổng và mắng xéo Người Việt Quốc Gia; rồi đến Vũ Thư Hiên lại thuê c̣ mồi bày tṛ phỏng vấn để hắn ta có cơ hội thanh minh thanh nga giùm cho bọn thống trị trong nước. Ngoài ra, Hiên c̣n đặt điều khoe là có bàn tay phối hợp nhịp nhàng và đồng bộ giữa Washington-Hà Nội để “trộ” nói cho thiên hạ biết chúng đang lo “việc nhớn”.  Đúng thật là một bọn hạ mục vô nhân; chúng là những tên phản gián hạng bét chỉ lo đi săn tin vặt, có biết con mẹ ǵ hơn mà bàn chuyện Ḥa Giải & Ḥa Hợp.

 

Phần ông Hoàng Minh Chính, cho dù ông có vận dụng tối đa và được bọn tay sai tích cực hỗ trợ, ông mới tới được Harvard để nói cho giới trí thức Mỹ biết các  sai trái, không “lô gích” và“dơm” của chủ nghĩa Cộng Sản quốc tế; quả thật ông HMC đă làm một công việc quá nhảm nhí, v́ tại Hoa Kỳ đă có hằng triệu tác phẩm phê b́nh chủ nghĩa Cộng sản từ cả nửa thế kỷ nay đầu tới phiên ông. Riêng tại Quốc hội Hoa Kỳ th́ ông HMC đă lớn tiếng tố cáo của chế độ, một việc làm vô bổ v́ ai mà không biết tội ác của CSVN; biết đâu nhiều người c̣n thấu rơ hơn ông HMC; có điều người nói, ông biết nhưng không dám nói sự thật; lư do, trước sau ông HMC chỉ làm một công tác theo ”đơn đạt hàng” của bạo quyền Hà Nội.

Có điều đáng lưu ư, ngoài phần tố cáo chế độ, ông HMC lại kín đáo nhắn với Quốc Hội Mỹ nên cấp cho ông một “bằng chứng tại ṭa”, kiểu Trade Mark, chứng nhận ông là “Nhà độc quyền đấu tranh Dân Chủ”, để rồi từ đó ai muốn Dân Chủ hăy theo ông (Theo kư giả Đổ Sơn & Tường Thắng đài SBTN). Đi “chửa bệnh” mà ông lại quá

“huỗn”” ngược xuôi như vậy chẳng qua để chứng minh, ông là một nhân vật đối kháng hạng bự; người đang nắm lá cờ đầu của Phong Trào Dân Chủ VN và một người có thể giúp hải ngoại nói chuyện với bọn cầm quyền trong nước. Tuy nhiên nh́n chung, qua các hành động cụ thể của ông HMC trong thời gian ở Mỹ, cho tới tận nay, chúng ta thấy đảng CSVN và cá nhân ông HMC đă bị phạm nhiều điều lỗi lầm quá sơ đẳng, chứng tỏ đảng CSVN và ông Chính quá đần độn và lú lẫn như dưới đây: 

 

Thứ nhất- /  Thiếu hiểu biết: qua nhà láng giềng (hải ngoại) mà vớ một tên vỗ ngực tự xưng “trí thức hải ngoại” rồi chỉ định làm đại diện hải ngoại mà không cần ư kiến ai th́ quá hỗn láo; hơn nữa, ngay cả trong giới y khoa đă có mấy ai đánh giá cao Nguyễn Xuân Ngăi. Ông HMC không biết câu “Nhập gia tùy tục”  

Thứ hai-/  Về mặt tổ chức và kỹ thuật th́ việc tự ư chỉ định NXN làm đại diện hải ngoại không những tỏ ra vô lễ với NVHN mà c̣n tỏ ra ngu dốt tố cáo cho thiên hạ biết, NXN là người của CSVN. Thử hỏi c̣n làm ăn ǵ được nữa.

Thứ ba-/  CSVN tưởng là Phan Văn Khải đă qua Mỹ, nhận làm tôi tớ cho quan thầy Mỹ th́ bọn chống Cộng hết vốn, đă được hóa giải do đó phái HMC, người đầy thành tích chống Cộng nói chuyện với hải ngoại th́ ai mà chẳng tin. Thử hỏi, cái được gọi là “nhà dân chủ” HMC, mà cách hành sử như thế th́ làm sao có thể bàn đến

việc đấu tranh dân chủ. Chưa có quyền mà đă phách lối hỗn láo coi cộng đồng hải ngoại như cỏ rác th́ có đáng được goi là “Nhà Dân Chủ” không? Thủy chung HMC vẫn mang nặng bản chất độc tài, đảng trị của bọn CS. Chỉ mấy thằng ngu và ăn cơm sú mới tin được ông.

Điều đáng ngạc nhiên là cho đến nay, chưa ai thấy ông HMC đưa ra một đề nghị, hay một biện pháp nào để loại bỏ chế độ bạo tàn CSVN. Tựu chung, những hành động của ông trong thời gian được phép đi “chửa bệnh” là đem đi áp dụng tất cả mưu lược của CSVN để lừa gạt hải ngoại; t́m cách thỏa hiệp để tiếp tục nắm quyền; đầu hàng Hoa Kỳ và ve văn hai ngoại không ngoại mục đích củng cố quyền lực. Chỉ có thế thôi.! Người ta nói ”Xem cây thấy quả”.

Qua các hành động của HMC đủ thấy CSVN quá kém, dấu đầu bị hở đuôi, tưởng dùng HMC ắt sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ chẳng thuyết phục được ai mà c̣n làm tṛ cười cho thiên hạ. Nếu ông HMC quả thật là người yêu nước, đề nghị ông cố thuyết phục nhà cầm quyền Hà Nội phải lập tức: ngưng ngay việc khủng bố; bỏ tṛ lừa bịp để che mắt quốc tế bằng cách thả một bắt thêm hai; quan trọng nhất phải lập tức trả lại quyền “Dân Tộc Tự Quyết” cho Nhân dân VN; cho phép người dân được hưởng Tự Do & Dân Chủ;nhớ rằng Tự Do & Dân Chủ đâu phải miếng thịt hay con cá muốn mua giờ nào cũng được mà phải có sự chuẩn bị Dân Chủ.

Trước là phải tạo cơ hội cho họ “học tập” để biết thế nào là Tự Do & Dân Chủ cụ thể là “Tự Do Ngôn Luận” bằng cách tự do phát hành báo mà không bị Nhà Nước kiểm duyệt.

Một khi người dân đă hưởng được dân chủ, họ sẽ tự ư lựa chọn người đại diện nói chuyện với đảng để bàn công cuộc cứu dân cứu nước. Lúc đó hải ngoại sẽ tận lực tối đa để yểm trợ quốc nội. Nếu chế độ bạo quyền Hà Nội cứ măi sử dụng âm mưu để tiếp tục lừa gạt đồng bào và hải ngoại, th́ ắt một ngày không xa, do tức nước vổ bờ nhân dân sẽ nổi dậy th́

bọn CS sẽ không c̣n có đất chôn thây.

Xin ông Hoàng Minh Chính hiểu cho.

Mong thay

 

Phùng Ngọc Sa